Sau cơn sốt, anh đã nóng hơn vào nửa đêm, đến nỗi cơ thể anh run lên. Tuy nhiên, anh không được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Sau khi phát thuốc, các bác sĩ và y tá ra về. Chỉ có mẹ cô và ý thức của anh không rõ ràng lắm, nhưng anh biết rõ rằng mình đang rất đau.
Anh thấp giọng nức nở, môi trong mặt nạ dưỡng khí mở ra, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, bị gió thổi khô. Hết lần này đến lần khác, người phụ nữ ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ vào lưng anh như dỗ dành đứa con trai thơ dại, an ủi: "Không sao đâu, khó chịu lắm phải không, dì bế đi, không cần gấp đâu, tác dụng phụ xuất hiện thôi mà. "
Từ khi phát sốt cho đến khi hạ sốt, mẹ của Kim Thư cũng mệt mỏi và đổ mồ hôi. Bà cẩn thận đặt anh lại trên gối và cau mày nghĩ người mẹ tàn nhẫn thế nào mà bỏ đứa con trai ốm nặng của mình cho người lạ. Thảo nào đứa trẻ bị sang chấn tâm lý.
Trong khi anh đang ngủ ở đó, y tá trực đã đến khu khám bệnh và đi lại. Bà thấy người chưa từng quen mời mình cất bước nói chuyện, nhưng giọng điệu không tránh khỏi có chút không tốt. Cô ta dường như coi bà là người mẹ độc ác.
"Đứa trẻ đã đi khám bệnh ở đây từ khi còn nhỏ. Mỗi lần nó nằm viện một mình, chúng tôi lại tìm một y tá cho nó. Những người mặc vest và đeo cặp đến trả tiền. Chưa có ai đi cùng."
"Cô có thể đã hiểu lầm điều gì đó. Tôi không phải mẹ của cậu ấy. Tôi là nhà tâm lý học, con gái tôi và cậu ấy là bạn. Xin hãy để tôi trông nom cậu ấy."
"Chuyện này ... Chà, tôi đã hiểu lầm. Đứa trẻ này rất đau khổ. Nó sức khỏe kém như vậy khi còn nhỏ và dường như không có bất kỳ người bạn nào. Nó nằm viện một mình và lần nào cũng lịch sự."
"Con gái tôi cũng đã nói với tôi về cậu ấy, nhưng vì tôi ở đây, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy về kiến thức chuyên môn."
Khi họ nói chuyện, Thạc thức dậy. Anh quen thuộc với khu phòng, mùi thuốc khử trùng quen thuộc, và âm thanh của màn hình. Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực khiến anh phải há miệng thở. Bụng anh vẫn đang nhói lên. Sau khi hạ sốt, anh chóng mặt. Ngay cả khi nằm xuống, anh cũng cảm thấy khó có thể cảm nhận hết được cơ thể mình.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang làm rung chuyển đôi mắt vốn đã nhược thị của anh. Nhìn nghiêng, anh là một bóng dáng kỳ lạ, nhưng bóng dáng này khiến anh nhớ đến mẹ của mình, người chỉ xuất hiện mỗi năm một lần sau khi sinh ra anh.
Giọng nói của người cô xa lạ rất ấm áp và nhẹ nhàng. Giọng nói của bà ấy rất giống với Kim Thư. Bà dường như hỏi anh rằng anh đã tỉnh chưa: "Con tỉnh rồi à? Có gì khó chịu không? Nói với dì nếu con không thoải mái."
"Con... không có gì..." Âm thanh hơi thở phát ra từ mặt nạ dưỡng khí. Hơi nóng thở ra bao phủ mặt nạ và tan đi một chút. Dường như mồ hôi trên má đã được lau đi bằng khăn ấm, nhưng lại bị ngắt quãng khi anh muốn cảm ơn.
"Không có gì đâu. Rất vui được gặp con. Dì và con gái đã khen ngợi sự dịu dàng và toàn diện của con. Dì là một nhà tâm lý học. Dì hy vọng có thể giúp con."
"Ừm... Đừng làm vậy, con... Sẽ không sống lâu."
Ban đầu, anh đang nằm ngửa. Người phụ nữ có mùi thơm hoa oải hương tiến lại gần anh, xoắn chiếc khăn nóng, lau tấm lưng đầy mồ hôi cho anh, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, không để ý đến sự tự vệ trong tiềm thức của anh.
"Mồ hôi ẩm ướt sau sốt lâu như vậy không khó chịu sao? Dì giúp con thay quần áo khô đi? Con gái dì cần gì cũng là dì làm nhiều năm như vậy. Nếu hiệu quả tốt, con cũng có thể trả phí tư vấn cho dì. Con có thể làm theo ý tưởng của dì bây giờ không? "
"Ừm." Cuối cùng anh cũng rút ra được một, ừm, từ vựng. Anh không còn chống cự nữa. Nó giống như bị buộc phải chấp nhận sự sắp đặt. Anh phục tùng và trông giống như một con cừu non bị giết thịt.
Người phụ nữ bật đèn đầu giường, chu đáo dựng lán trước Thạc, giúp anh chắn sáng một lúc, ghé sát tai anh thì thầm: "Dì bắt đầu... Ồ, sẽ có ánh sáng. Con có thể mở mắt trong lòng bàn tay để thích ứng với cường độ ánh sáng. "
"Vâng." Anh đã miễn cưỡng nói. Giọng yếu ớt của anh hầu như không có chút cảm xúc nào, nên mọi người không thể cảm nhận được cảm xúc thực sự của anh. Vì bị nhược thị nên đôi mắt của anh lờ đờ, không còn chút cảm xúc nào trên má ẩn hiện trong mặt nạ dưỡng khí.
Người phụ nữ biết rằng trường hợp này rất khó, vì cậu nhỏ như trứng không có kẽ hở. Rất khó để tìm ra một bước đột phá một cách nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn. Hơn nữa, thể trạng của anh quá tệ. Bà phải cân nhắc giữa cách đánh giá tâm lý và phân tích vấn đề một chút.
Khi thay quần áo, anh không có bất kỳ dao động nào. Anh hợp tác như một con rối mai mối. Ngay cả khi anh chóng mặt và thở hổn hển, anh không nói rằng anh không thoải mái. Bà lặng lẽ thương xót anh. Anh dường như không tỏ ra yếu đuối, anh không biết làm thế nào để thể hiện sự yếu đuối, và không có cảm xúc hay dao động.
Màn hình điện thoại di động sáng lên. Đã ba giờ sáng. Anh có một trái tim tồi tệ và không thể thức khuya. Vì vậy, sau khi thay quần áo của mình, đèn đã được tắt. Không có ánh sáng nào khác ngoại trừ ánh sáng của thiết bị giám sát.
"Bây giờ trời đã tối ... Chàng trai tốt bụng nhắm mắt lại và con có một giấc mơ. Trong giấc mơ, có trăng và sao, nối tiếp nhau ..." Người phụ nữ bắt đầu thôi miên bằng một câu chuyện, vỗ về sao băng để cầu chúc cho anh ngủ. Nghe được tiếng thở nhẹ có lúc nặng nhọc lúc đó anh nhắm mắt dựa vào ghế hộ tống.
Các nhà tư vấn tâm lý cũng có bảy cảm xúc và sáu ham muốn. Anh đã phải đối mặt với một loạt các vấn đề tâm lý. Như thế này, chỉ cần bình tĩnh và bàng hoàng là có thể dấy lên khát vọng được che chở của con người và muốn vén bức màn che phủ ngoại vi của cảm xúc, để có thể nhìn thấy người bên trong vẫn là người đầu tiên.
Một hình ảnh nhẹ nhàng buồn như vuốt ve trái tim anh như một chiếc lông vũ, và mang lại cảm giác nhột nhạt khi cọ xát. Khi đến gần, anh có thể phát hiện vết thương dưới khuôn mặt dịu dàng, thời gian trôi qua có thể chữa lành vết thương. Thật không may, anh dường như không còn nhiều thời gian. Chỉ bằng cách loại bỏ những lo lắng của mình trong khoảng thời gian có hạn này, anh mới có thể đánh cắp nhiều thời gian hơn từ thiên đường.
Anh mê man chìm vào giấc ngủ. Anh nửa đêm không sốt nữa, nhưng khe hở giữa hai hàng lông mày cau lại khiến người ta muốn vươn tay muốn san bằng. Cơ thể anh giống như một kim đồng hồ. Anh thức dậy đúng giờ lúc 6 giờ sáng.
Cú đá giật mình hồi sáng khiến anh thở dốc một lúc. Ngực anh bị đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, bên tai có tiếng chào hỏi vừa lạ vừa quen: "Dậy chưa? Không khẩn trương. Không sao đâu. Từ từ mở mắt ra. Đói bụng không? Dì mang cháo đến gặp con nhé.”
"Ừm, không cần, không thèm ăn." Khi Kim Thư không ở bên, anh dường như không muốn dồn hết sức lực và tinh thần của mình để đối phó với người khác. Anh mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, như một con chim đơn độc bất động. Vừa mở miệng, anh chỉ có lạnh lùng cùng kiêu ngạo cự tuyệt ngàn dặm.
Cổ tay mảnh khảnh của Thạc được bao phủ bởi bụng ngón tay mềm mại. Người phụ nữ chú tâm bắt mạch, mỉm cười giúp anh xoa nặn bụng trên giường bệnh: "Được rồi, trước tiên đừng ăn. Buổi sáng trong bụng con vẫn còn khó chịu sao? Để xoa cho con. Thế nào. Con có thể ngủ lâu như vậy không? Khi Thư đến, hãy để nó bên con một lúc. "
"Ừm." Anh không cưỡng lại sự chăm sóc của một người phụ nữ tương đối xa lạ. Anh trông không được tràn đầy năng lượng. Anh chỉ nằm im lặng. Một vài giờ nắng nóng đã làm kiệt quệ hầu hết năng lượng của anh. Tình trạng phổi của anh không được khả quan khiến cho việc thở vốn đã khó khăn của anh trở nên trì trệ và âm ỉ.
"Con à? Làm đứa con trai của ta. Khi khỏe hơn, con có thể thường đến nhà với tư cách khách." Người phụ nữ nghĩ ra vô số cách để vét cạn tâm trạng của anh. Cuối cùng, bà quyết định gác lại phẩm chất nghề nghiệp của mình và trực tiếp nở ra hơi ấm và vòng tay của mẹ. Bà cười rất ấm áp, và Kim Thư cũng giống như bà.
"Được rồi, cám ơn dì." Anh ho vài lần và ngừng nói. Đôi mắt anh trống rỗng. Anh không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ khi trả lời được câu hỏi, anh mới thu hồi tầm nhìn mù mờ của mình và cố gắng ở yên một chỗ.
"Thư nói rằng con sẵn sàng chia sẻ áp lực và cảm xúc của mình với nó, vì vậy dì không hỏi trước. Thư sẽ nói điều đó khi hướng dẫn con nói, và nếu con cảm thấy không thoải mái, có thể nói không?" Là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, người phụ nữ biết rằng ai cũng có người để tin tưởng, và phàn nàn là một cách hiệu quả để giải tỏa áp lực nặng nề.
Chỉ cần anh sẵn lòng nói ra, những vấn đề dài hạn đó sẽ được giải quyết bằng sự quan tâm và hướng dẫn, cộng với sự ấm áp và bầu bạn. Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết trong một sớm một chiều. Nó cần được chăm sóc và hướng dẫn cẩn thận lâu dài.
"Hừ, dì, khó có thể ăn sáng." Anh quay đầu lại và nhìn người phụ nữ, như thể anh bực dọc. Thực ra anh không hề có ý đó, nhưng khiến người ta cảm thấy anh có chút nóng nảy và tức giận.
"Có muốn ăn hai miếng không? Thật khó để bụng đói."
"Được rồi, cám ơn dì."
Khi người phụ nữ rời đi, anh cảm thấy cách giao tiếp này không mấy dễ chịu. Anh có thể cảm thấy một loại đau đến nghẹt thở nếu không bắt đầu điều trị. Anh chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi. Đầu óc anh sao lại phức tạp như vậy, cũng không biết mình đã trải qua khoảng thời gian hơn mười năm ngắn ngủi này như thế nào.
Bà dạo quanh căng tin bệnh viện, gọi một suất mì trước rồi gói một hộp cháo về. Cháo bí đỏ kê nếp mềm rất thích hợp để bồi bổ dạ dày. Bà chỉ không biết anh có thể uống được bao nhiêu ngụm. Bà nghĩ chỉ có con gái bà mới dỗ được anh cười.
Khi bà đi vào, anh đã ngồi dậy và chiếc bàn nhỏ được kê sẵn. Bà nghĩ đó là sự giúp đỡ của y tá tạm thời.
Bây giờ y tá đã nghỉ hưu âm thầm chờ người quen chăm sóc.
Thạc khuôn mặt vẫn kém sắc, trắng xanh, trên môi còn có chút tím sẫm. Cho dù ngồi xuống, trong lòng vẫn không thoải mái. Hai tay không chút truyền dịch xoa quanh ngực cậu. Anh từ từ bỏ tay xuống khi nhìn thấy bóng dáng mờ ảo.
Hương hoa oải hương có thể làm dịu tâm trí. Hương thơm sảng khoái phả vào khoang mũi với người phụ nữ đang giơ tay cho ăn. Thạc cảm nhận được sự ấm áp và tình mẫu tử đã lâu không gặp, tâm trạng cũng thoải mái hơn trước một chút.
"Dì muốn nói với con rằng, hãy đi chơi ở nơi tụ tập của bạn bè khi con không thoải mái. Đó là rắc rối của Thạc sau khi xem và lắng nghe. Con nên thấm nhuần ý tưởng rằng con không khác gì những người khác. Con trông đẹp và có một tính tình hòa nhã. Con có thể cố gắng mở lòng hơn với những người xung quanh. Thời gian sẽ giúp con lựa chọn những người có cùng tính cách trở thành bạn tốt của nhau, tâm sự với nhau và đánh trống động viên, giúp đỡ. "
"Vâng, con sẽ nhớ.”
Anh ốm nặng mà vẫn kém ăn. Anh chỉ ăn một ít thức ăn và hơi đầy hơi. Anh mệt mỏi nằm trên giường bệnh. Anh dường như không có ý thức về sự buồn chán. Anh chỉ bẻ nhẹ một chút để đầu óc sảng khoái. Cái chạm mạnh của lòng bàn tay khiến anh bị lệch đầu. Anh dùng đầu ngón tay chà xát thì thấy đó là hai quả óc chó.
"Nếu con không có gì để chơi thì chơi với quả óc chó, con sẽ cảm thấy thư giãn."
Thiếu niên mỉm cười và gật đầu. Anh chỉ cầm quả óc chó nhưng không chơi với nó. Anh chỉ mong lần sau sẽ có ai đó bước vào thế giới yên tĩnh của anh và thêm một chút màu sắc vào cuộc sống vô vị của anh.
Tai nạn này đến đột ngột. Tiếng quạt đuôi và tiếng thở hào hứng khi làm việc bổ sung cho nhau. Chú chó điều trị được y tá đưa đi tuần tra loé lên đôi mắt ngấn nước và chồm lên dùng đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay của Thạc treo trên giường.