Chương 2. Thế giới lạ

1075 Words
Vân Nhan là diễn viên nên tầm ảnh hưởng lớn rất nhiều, tới cả khi lên show cũng có những câu hỏi tế nhị nhắc về con gái bà. Hỏi tại sao lại không sinh thêm một đứa con nữa, Dung Nhã không làm được việc gì thì nên để mặc nó. Một số thành phần fan cuồng còn muốn làm hại tới con gái bà nên vì đảm bảo an toàn cho Dung Nhã bà chỉ có thể chuyển cô tới nhà riêng ở Mỹ. Còn mình và ông Dung vẫn ở lại nước để mọi thứ nguôi nguôi rồi mới dần dần chuyển qua đó cùng cô.   Hôm nay lại là một ca phẫu thuật nữa.   Dung Nhã nhìn bầu trời xanh ngoài kia, con chim đang đậu trên cành hót vài tiếng cũng khiến cô thấy vui rồi. Tiện tay định đẩy cửa sổ ra để cơn gió mát lùa vào làm căn phòng có thêm sức sống.   Chưa kịp động đậy thì Vân Nhã đã kịp chặn lại, ánh mắt trìu mến nói:   "Con yêu, con không thể. Nếu nóng ta có thể mở máy lạnh, gió từ thiên nhiên sẽ khiến con bị nổi mủ trên người." "Dạ? Vâng." - Nghe thấy tiếng động, Dung Nhã rụt tay lại e dè vì hành động ngu ngố của mình.    Mặc dù nhận được sự chăm lo của ba mẹ nhưng đâu phải cô không biết chữ, không hiểu tiếng người mà nghe người ta sỉ vả về mình.   "Lần phẫu thuật này..."   Lời nói chưa kịp dứt Dung Nhã đã ôm bà, một cái ôm đầy thắm thiết. Nước mắt chỉ trực chờ tới lúc này để bật ra giàn dụa.   "Con muốn đi ra ngoài thế giới kia, con không muốn ngồi trong đây nữa đâu."   "Ngoan, lớn rồi sao lại khóc nhè thế này. Tháng sau là tròn 18 tuổi rồi, nếu cuộc phẫu thuật này thành công thì con chẳng phải sẽ được như những cô, cậu bé kia sao? Phải kiên cường lên, con nhé!"   Thấy con gái mình bật khóc, bà vuốt ve nhẹ nhàng nói từng lời nói. Vân Nhan cũng không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu nhưng nghe bác sĩ Lăng nói 50 50. Vì cô là bệnh nhân đầu tiên nên chưa biết xác suất như thế nào, nhưng nếu thành công thì những bệnh vặt cũng như bệnh tim đều biến mất. Còn nếu thất bại thì... chỉ có một từ "chết". Còn nếu thất bại thì... chỉ có một từ "chết". Đúng là có nguy hiểm nhưng nếu nhận được thành công thì chẳng phải sẽ hạnh phúc lắm sao?   Đây không phải trị liệu do con người làm mà là do máy móc. Thời đại khoa học - kĩ thuật tiên tiến nên nền phát triển về công nghệ thông tin ngày càng cao, người máy có thể đảm nhận những trọng trách cao cả này.   Mà hầu như người máy rất ít khi làm sai vì nó đều đã được nhà sản xuất lập trình một cách tỉ mỉ và rập khuôn theo một chuỗi tuần hoàn. Vì vậy ba mẹ cô mới mạo hiểm một lần như vậy!   Thực ra đây không phải lần đầu phẫu thuật. Liệu trình do người máy phẫu thuật theo từng đợt và hôm nay là đợt cuối cùng.    Tiền chi trả không phải chỉ là một - hai con số, nhưng ba mẹ cô là ai cơ chứ? Người là CEO, người được mệnh danh là nữ hoàng diễn xuất. Đôi tiên đồng ngọc nữ như vậy nhưng lại sinh ra một đứa con thừa chết thiếu sống như cô.   Nghiệt ngã...   "Píp, píp"   "Mời bệnh nhân Dung Nhã chuẩn bị tinh thần vào phòng phẫu thuật." Tiếng nói máy móc của một cái máy hình tròn ủm phát ra. Cả Dung Nhã và Vân Nhan đều dừng lại cuộc trò chuyện. Bà đẩy xe lăn tới rồi đỡ cô ngồi vào.    "Mẹ ơi, nếu cuộc phẫu thuật cuối cùng này không thành công thì mẹ có thể sinh thêm một đứa em cho con được không?"   "Sao cuộc phẫu thuật lại không thành công? Con đừng nói bậy, chắc chắn sẽ thành công."   Ông Dung đứng ở ngoài phòng từ trước, an ủi con vài câu rồi đi cùng Vân Nhan rời khỏi phòng phẫu thuật. Không biết trong đầu cô nghĩ gì nhưng khả năng Dung Nhã cô cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.   Trước khi để bà rời đi, cô có gọi hỏi vọng lại:   "Mẹ hứa với con đi, mẹ hứa mẹ sẽ sinh thêm nhiều em cho con thì con mới yên tâm được."   "Được, mẹ hứa. Mẹ hứa..."   Tiếng nói càng ngày càng xa dần, Dung Nhã nhìn bóng của họ ngày càng nhỏ dần rồi tiến vào trong. Ánh đèn trong phòng tắt hết đi chỉ còn duy nhất một cái để ngay trước mặt cô, những người máy vô cảm đang làm việc như những gì đã được lập trình sẵn. Dung Nhã nằm xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại chờ đợi cuộc phẫu thuật cuối cùng này... ____________________________________ "Bíp, bíp."   "Yêu cầu kí chủ tỉnh dậy tiếp nhận thông tin thế giới mới."   "Bíp, bíp."   Tiếng động như còi vang báo động oang oang trong đầu Dung Nhã. Cô ôm đầu ngồi dậy trong vô vọng, cuống họng khát khô tới nỗi cánh môi hồng hào kia cũng trắng bệch như thể lâu rồi không ăn uống đầy đủ.   Trong đầu Dung Nhã tự hiện lên hai chữ "sống lại" hay "chết đi". Mi mắt nặng nhọc ngước mắt lên nhìn trần nhà, nhìn xuống dưới thấy cả thân thể đang không mặc gì, ngồi im lìm trong bồn tắm.   Cảm nhận được sự đau đớn từ cánh cổ tay đem đến, theo đó mà nhìn thì thấy một màu đỏ tươi của máu đã vón cục lại thành một một vệt máu khó lau đi.    Cả phòng tắm tối tăm đến kì lạ, Dung Nhã sợ đến nỗi trắng bệch nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là...   Cô có thể đứng dậy, vừa vui vừa sợ vừa ngạc nhiên khiến bản thân không tự chủ mà lùi về sau làm bản thân đụng phải mảnh gương vỡ Mảnh vỡ đó chạm vào đôi chân trần, một lần nữa lại làm Dung Nhã chảy máu.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD