Gameshow truyền hình

3322 Words
Đan, Bill và Fi đi trên hành lang cũ, những xưởng thịt đã không còn ở kế hành lang nữa, thay vào đó là những vườn thảo dược. - Bill, Hình như không phải đường cũ lúc trưa chúng ta đi xuống. - Đương nhiên là đúng đường cũ, nhưng hệ thống thay đổi mỗi ngày mấy lần. Anh nghĩ nếu cứ để như lúc sáng thì cơ sở này còn tồn tại ư? - À… ra vậy! - Đan bớt sợ hơn. Cảm thấy mình được an toàn. - Thế em sẽ đưa anh đi một vòng thăm quan xưởng thịt. Bill khá nghiêm túc đề nghị nhưng có vẻ như Đan đang mọc đầy gai vì ớn lạnh. - Muộn rồi, chúng ta nên lên mặt đất thôi. - Đan nói nhỏ, rõ ràng là đang sợ. Thay đồ xong. Đan cùng mọi người rời khỏi tầng hầm và tận hưởng một bầu không khí trong lành. Không còn mùi hóa chất và những người tự tiện lấy cơ thể người khác làm thí nghiệm. - Anh Đan. Bây giờ sẽ là hình phạt dành cho người thua cuộc. - Lần này không tính chứ! - Đan không muốn bị phạt. - Anh đi học đây. Nếu tính bộ từ điển đắt tiền thì Đan đã học được 8 ngôn ngữ rồi. Còn bây giờ Đan tiếp tục một ngôn ngữ nữa, ngôn ngữ thứ 9. - Anh Đan dạy em các hệ phép thuật đi! - Hả? - Đan vẫn chưa hiểu đề nghị của tên nhóc này là hình phạt hay là ân huệ nữa. - Em bảo gì? - Biết ngay mà. Hình phạt đâu có quá đáng! - Bill phị mặt, với một gương mặt đẹp, nên nhìn thấy đáng yêu. Thì ra tên nhóc này coi đó là hình phạt. Đan nghiêm túc đòi Bill dẫn vào thư viện, chỗ có bàn học và bảng đen. Là nơi gia sư của Bill đến làm việc. - Em học ở chỗ này à? - Đúng thế, đây là lớp của em. Căn phòng sáng bừng nhờ ánh sáng của những viên đá quý đang bay lơ lửng trên trần nhà, thứ ánh sáng đắt tiền và khó ứng dụng đại trà được. - Có 10 nguyên tố: Lửa, nước, cỏ, điện, băng, gió, thép, độc, đất, đá quý. Lần lượt, chúng ta sẽ đi sâu vào từng nguyên tố… - Anh Đan, Có người dùng đến một quả cầu màu đen thì nó theo hệ gì? Bill hỏi bài. - Có nhiều nguyên tố khó phân biệt bằng mắt thường mà dựa vào tính chất của nó mới phân biết được. Quả cầu đen có thể là bất kỳ nguyên tố nào, nhưng có lẽ là lửa đen hoặc điện cầu. - Vậy nguyên tố của anh là gì? - Bill tiếp tục hỏi. - Tiền thân của anh là nguyên tố phong không gian. Nhưng đến bây giờ là trọn bộ mười nguyên tố. - Cái gì? - Bill thốt lên! - Vậy ai thắng nổi anh chứ? - Thì… - Đan ngập ngừng. - Còn do sức mạnh của mỗi người khác nhau nữa. Có thể do rèn luyện tăng lên, nhưng chủ yếu vẫn là sinh ra đã được thừa hưởng từ cha mẹ. - Vậy anh là thừa hưởng hay do rèn luyện? - Do… - Đan lại ngập ngừng. - Do anh rèn luyện. Lúc này, cắt ngang buổi học là Fi đi vào. - Thưa thiếu chủ. Đã quá mười hai giờ đêm. - Không được, mai không phạt được anh ấy đâu. Chú cứ đi ngủ trước đi! - Bill nghiêm túc và đôi mắt vẫn như đang phát sáng bởi bài giảng của Đan ăn đứt những thầy giáo trước đó của mình. Đơn giản là những thầy cô ấy không ở cấp độ thiên tai như Đan. - Vậy, thưa ngài! - Chú Fi nhìn Đan. - Đồng phục bảo hộ người đọc thư đặt ở Phutime đã có sẵn mẫu, nhưng không giống bộ của ngài, có đặt mua không, hay thiết kế lại. - Dạ, chú cứ đặt mua, không cần phiền hà thiết kế lại. Cháu cảm ơn chú! - Tôi đã rõ. - Chú Fi liền đi làm việc của mình. Bài học tiếp tục. - Những nguyên tố không trở thành tiêu biểu bởi tính chất của nó riêng biệt. Nhưng có thể kể ra và dùng những nguyên tố này một cách thông dụng ví dụ như nguyên tố giáp, là khi sinh ra, những người có bộ giáp bên ngoài giống như những con bọ giáp cứng vậy. Chúng đang dần trở nên phổ biến trong chiến đấu và có thể nhân tạo được… Hai tiếng nữa, Đan không cảm thấy chán khi phải giảng bài cho Bill và Fi vẫn đứng ở ngoài cửa nghe bài giảng cùng với Bill. Cho đến khi Bill ngủ ngục xuống bàn học. Hình phạt dành cho Đan mới kết thúc. Và buổi tối hôm nay Đan không bị biến thành con bò sữa. Sáng sớm. Đan lo lắng cho Bill nhưng vẫn phải đi làm công việc của mình. Tất cả đều mới, quần áo, giày… và tóc cũng mới. Kiểu tóc ngắn ba phân giống như những quân nhân tại ngũ vậy. - A…! Đan… Đan Magadin đây rồi! - một bức thư bay màu trắng lên tiếng. Không phải thư thế hệ mới đây sao? Chưa đến tháng mà? Đan hơi lạ lẫm khi thấy bức thư biết nói chuyện như vậy liền dừng xe lại để nhìn cho kỹ bức thư. - Ngài Đan! Liệu chúng tôi có thể mời ngài đến tham dự một game show truyền hình thực tế! Được không nhỉ? - Thì ra con điên! - Đan lắc đầu ngán ngẩm. Bức thư với nhưng lời lẽ khó chấp nhận được. Có lẽ đây là sản phẩm lỗi, tỏ ra hài hước nhưng bị biến thành thảm họa rồi. - Tiếng lòng của cậu thật khiến người khác thương cảm. - Nghĩ một lúc Đan mới bật cười. - Không ghêm - xâu gì hết nhé! - Cháy… cháy rồi! Cháy! Cứu, bớ người ta giết người, cháy rồi! - Bức thư như cháy một góc, bởi khói màu cam của Đan. Nhưng cuối cùng thì nó cũng thở phào một cái, bức thư ấy, nó biết thở và bay sau lưng Đan với làn khói da cam giống những bức thư của Đan. - Ơ thế không phải cháy à, tên này không phải kẻ giết người à? Nhưng mà cứu… có kẻ bắt cóc, bớ người ta cứu… - Bức thư thấy mình không thể tự do tự tại thì bắt đầu kêu cứu. Bức thư vẫn không ngừng nói nhảm khiến Đan vui tai. Nhưng chỉ vui được một lúc, Đan cảm thấy những người đi đường đang nhìn mình với một vẻ dè chừng, đáng nghi ngờ. Đan tới thành phố H.Nội. Một thành phố lớn nổi tiếng với những tòa nhà trọc trời và những con đường thơ mộng được nhiều tạp chí bình là thành phố đáng sống nhất thế giới. Đan không định vào thành phố để làm việc. Bởi vì ở đây chẳng có ai mù chữ cả, và đương nhiên không phải là lần đầu tiên Đan đặt chân đến nơi này. Những lần nhà trường tổ chức đi thăm quan hoặc những lần tuyến đường làm tiếp viên tàu hỏa của Đan cũng đã tới đây vài chuyến. Đây rồi, trụ sở của Ohaio. Đan một lần nữa gặp lại anh Đông Hùng đang vận chuyển những thùng đồ. Lần này không phải Đông Hùng nhờ Đan khiêng đồ nữa, cũng sẽ chẳng có chuyện oái oăm như lúc trước. Đan dựng xe ở khu vực xe dành cho nhân viên đọc thư. - Em chào anh! - Đan chạy tới, hí hửng định khiêng đồ cùng với Đông Hùng. - Không cần đâu em! - Đông Hùng chỉ đang tự bê hộp thư nhỏ cuối cùng. Không cần phải khiêng. - Anh có phụ trách phòng chăm sóc khách hàng không ạ? - Đan muốn hỏi người quen để đi tắt được mấy bước khiếu nại. - Có chuyện gì vậy em? Anh có thể giải quyết được một số vấn đề nhỏ. - Đan và anh Đông Hùng cùng nhau đi vào kho của công ty. Vào đến nơi chỉ có nhân viên của công ty Ohaio, Đan mới bóc mảnh băng keo y tế dán ở miệng bức thư thế hệ mới. - Cứu, bớ người ta có bắt cóc, cứu tôi với… - Bức thư tiếp tục hét lên như vậy không nghỉ. - À… thứ này hả? Cũng có một vài khách hàng tới phản ánh rồi. - Anh Đông Hùng bật cười. - Thư đời sau sẽ không gây cười như vậy nữa. Trước khi anh Đông Hùng bắt lấy lá thư đang bay bên cạnh Đan thì cậu ngăn lại. - Đừng anh, em muốn giữ lại nó. - Đan biết chắc rằng những bức thư lỗi này sẽ bị đem đi thiêu hủy. Hoặc sẽ chẳng thể nói chuyện được với ai nữa. - Qua đây em. Em có thể để lại văn bản góp ý. Hình như có biểu mẫu rồi đấy. Nhưng mà sẽ phải nộp lại con này. Anh Đông Hùng lần đầu tiên sờ được vào một bức thư bay của Đan. - Phản ánh của em là trí thông minh được đưa vào một cách thái quá. Chỉ cần có phần âm thanh nội dung bức thư là được rồi. - Anh biết rồi. Những khách hàng khác thì càu nhàu chuyện thư làm quá lố. - Anh Đông Hùng ghé vào tai Đan nói nhỏ. Mặc dù Đan vào đây phản ánh với cương vị là một khách hàng của Ohaio, nhưng bản thân cũng là người đọc thư, hơn nữa lại quen biết nhân viên của Ohaio. Nên… Hùm…! Có thể nói toẹt ra như thế. - Được rồi. Em mặc như vậy ra quầy hỗ trợ khách hàng cũng chẳng ai giúp em đâu. Vì thế cách giải quyết là thay thường phục hoặc bỏ qua bất tiện này. - Vâng! - Đan gật đầu. Bởi Đan cũng chẳng có hứng thú với nội dung cụ thể trong bức thư mời tham gia cái gì mà gameshow truyền hình… - Đi nhờ xe không em! - Anh Đông Hùng chuẩn bị rời khỏi thành phố. - Có! Anh cho em đi với. Nếu đi ô tô ra khỏi thành phố lớn, Đan cũng tiết kiệm được mấy chục cây số đạp xe. Và thế là chiếc xe đạp được để vào thùng xe còn Đan ngồi ngắm ra phố, một thành phố tấp nập phồn hoa. Ra khỏi thành phố. Đan tiếp tục di chuyển bằng chiếc xe đạp yêu quý của mình. “Khu vực gây cười, ai không biết cười cấm vào!” Một biển báo được dựng trên đường, với màu đỏ tươi đập vào mắt Đan. Ai chẳng cười được chứ! Đan nghĩ vậy rồi tiến thẳng tới con đường vốn mình có đặc quyền đi vào. Vài người đang gác ở đó đều không cản cậu lại. Một đoạn đường vắng. Vắng đến nỗi Đan vừa nhăn răng cười vừa thoải mái tiến lên phía trước. Ồ, đó là một đoạn đường bị biến thành đầm lầy. Và Đan đang cười thì nghiêm túc lại. Game show à? Mình nhớ là mình không đồng ý cơ mà? Tại sao mình tự đâm đầu vào đây thế này? - A…! - Đan đang suy nghĩ thì cảm thấy con đường chỗ mình đang đứng bị mềm nhũn ra. - Quần áo tôi đắt tiền lắm đấy! Chiếc xe được Đan lật ngang ra để làm điểm tựa, hai tay víu vào hai bánh xe và toàn thân đầy bùn đất. Nhưng cuối cùng thì cái xe cũng chìm luôn. Đan ngập đến cổ, gương mặt dở khóc dở cười khiến nếu ai nhìn vào cũng phải bật cười. Đan nhìn quanh xem đâu là đích đến và ở mãi phía xa, cách chừng một trăm mét. Chao ôi, một đoạn đường dài. - A… A…! Ui! - Một chiếc ô tô lao tới và chìm bởi sức nặng của nó quá lớn. Cầu thủ bóng đá Quan Biên. Một SEO của ba công ty lớn và là chủ nhân của nhiều khu đất trung tâm H.Nội. - Cứu tôi, cứu…! - Tổng tài Quan Biên cũng có ngày phải kêu cứu như vậy. Trong khi Quan Biên cố mở cửa xe để chui ra thì Đan vẫn chỉ đứng yên một chỗ. - Em! Cứu anh, mau giúp anh với. - Tổng tài đã phát hiện ra cái đầu người tóc trọc đang ở cách ba mét, tầm đó. - Ha ha ha! Em đang chiêm ngưỡng cảnh người nổi tiếng sa vào vũng lầy! Thứ này mà bị báo chí giật tít thì không biết sẽ hot như thế nào! Đan cười giòn tan. Còn anh Quan Biên đã chìm hẳn. - Thôi chết rồi! - Đan cố gắng trườn mình tới cứu người nổi tiếng đang mắc kẹt trong cái dây đai an toàn. Người nổi tiếng khi luống cuống cũng loay hoay không biết làm gì. - Anh có sao không ạ? - Đan cứu được Quan Biên. Và hai người không còn chỗ nào sạch sẽ, toàn bộ đều là bùn đất xám tro, là một loại bùn công nghiệp vô hại dùng để chơi game show, làm đẹp và một số ứng dụng khác. Hai người ngồi trên nóc chiếc siêu xe, tay vuốt bùn trên mặt. Người mặt bùn thứ nhất với mái tóc ngắn ba phân lên tiếng. - Hôm nay anh đi đâu vậy ạ? Có công việc gì quan trọng không? Người mặt bùn thứ hai với mái tóc xoăn dài một chút. - Anh nhận lời tham gia một game show, đang trên đường tới đó. Người mặt bùm tóc ngắn phì cười, vô tình làm những giọt bùn loãng bắn vào mặt người đối diện, khiến anh ấy đưa tay lên vuốt mặt một lần nữa. Đan ghé vào tai anh Quan Biên hỏi nhỏ. - Anh thích diễn lố hay cảm xúc thật? - Tất nhiên là cảm xúc thật rồi. Anh có phải diễn viên đâu. - Người mặt bùm tóc xoăn nói lớn khiến người mặt bùn đầu trọc chỉ tay xuỵt một tiếng. Đan định mắng mấy câu “anh có bị gì không đấy, đã và đang tham gia game show rồi!” Nhưng mà mình đang tỏ ra thần thần bí bí liền nói. - Thế mà em tưởng anh đeo một cái mặt nạ dày cộp luôn. - Ừa… Chắc rồi, phải rồi! - Anh Quan Biên nói với giọng mỉa mai nỉ non như hát. - Một cái mặt nạ bùn rất dày. Đan vớt bùn thấm thấm lên má anh Quan Biên. - Thấm đều nào. Xin giới thiệu với anh mặt nạ bùn hiệu… - Đan bị ngắt lời khá đúng lúc, vì cậu không biết đám bùn này của công ty nào. - Hiệu Luviwe thần thánh. - Ồ thế thì không cần phải giới thiệu mặt nạ bùn hiệu Luviwe thánh thần nữa rồi. Đan cười mỉm, lộ ra hàm răng đều và trắng tinh. Còn anh Quan Biên thì hét lên. - Luviwe! - Một tiếng hét, có chữ e kéo dài. Đan bắt đầu chuyến hành trình của mình. Đầu tiên là cố gắng lôi cái xe đạp lên. - Em tên là gì? - Quan Biên hỏi trong khi Đan đang cố gắng làm việc một mình. - Em là Đan Magadin. - Anh là Quan Biên. - Vâng! Anh Quan Biên! Chúng ta vẫn phải tiến về phía trước. - Đúng rồi, anh còn phải đi tham gia gameshow, Có lẽ đoạn đường phía trước cũng có người mặc két, thuê một xe nào đó đi tiếp cũng là một kế hoạch khá ổn. - Xe đạp thì có thể lôi đi được. Anh giúp em một chút. - Được! Nhưng mà anh cảm thấy hình như nó đang lún sâu hơn. Đúng là chỗ cứng đã thấp hơn một chút. Đan cảm nhận được bề mặt bùn lầy đã chạm tới cằm của mình. - Nhưng mà không có xe đạp, làm sao em đi làm việc được. - Lát nữa anh sẽ gọi cứu hộ và cứu con siêu xe của em luôn. - Được rồi, vậy chúng ta qua phía bên kia. - Đan bắt đầu di chuyển. Phải mất đến nửa tiếng để Đan và Quan Biên hỗ trợ nhau vượt qua bãi lầy. Hai người không nói nhiều nên chẳng có gì thú vị để kể. - Lên tới bờ rồi anh Biên. - Đan thở bằng miệng và đang cố gắng leo lên bờ. Quan Biên cũng đặt được hai cánh tay vịn lên bờ và nghỉ một chút. - Này Đan, kéo anh lên! - Đan đi vào một căn phòng tắm nhỏ bằng kính. Bên ngoài là mặt gương còn bên trong có thể nhìn ra mảnh vườn hoa và cây cảnh xung quanh. Nơi này là một vườn ươm cây cảnh thì phải. - Em muốn tắm. Anh tự lực đi. - Không lên được, qua đây kéo anh lên. Đan cởi bớt quần áo ra để vò cho sạch bùn, còn Quan Biên thì vẫn đang cố leo lên bờ. Quãng đường gần 100 mét đã khiến cả hai người mất nhiều sức lực. - Cứu anh với, Đan! - Quan Biên đã kêu cứu khá nhiều lần rồi. - Anh Biên! Chúng ta không nên động một chút là kêu cứu, nếu sau này bị làm sao, có kêu cứu cũng chẳng ai đáp ứng đâu. - Ha ha… ha…! - Anh Quan Biên hít một hơi rồi cười tiếp. - Em… trời ơi là trời… Không có múi nào. Đan không mặc áo, và trong khi cậu đang chuẩn bị đưa tay ra kéo anh Quan Biên lên bờ thì anh ấy lại cười cái bụng không múi cơ nào của Đan. Đan hơi ngại và lấy hai tay che lại bụng và ngực của mình. - Kéo anh lên đã chứ! - Anh Quan Biên vẫn có ý cười trong lời nói. - Em bận nhiều việc, không tập đều nên không có múi. Anh không được cười. - Thôi nào, kéo anh lên đã rồi nói. Đan lúc này mới kéo anh Quan Biên lên bờ. Trong phòng tắm, Đan được nhìn thấy cơ bụng của cầu thủ bóng đá, múi nào ra múi đấy, đúng sáu múi không lép múi nào. - Giờ mà có một bộ đồ khô ráo mặc thì tốt. Anh không thích mặc đồ ướt cho lắm. - Dùng phép thuật hong khô đi được, nhưng em không thể giặt sạch được thứ bùn này. - Gương mặt của Đan đầy một vẻ khó chịu. - A kia rồi! - Anh Quan Biên nhìn lên trần nhà tắm, có ba bọc đồ. Ba bộ đồ thời trang, nhưng là loại áo liền quần, một bộ màu đỏ cho Đan, bộ màu xanh dương cho anh Quan Biên. Bộ màu vàng còn rộng hơn bộ của Đan đang mặc, có lẽ dành cho người tiếp theo. Bộ của anh Quan Biên thì vừa vặn, ôm người tôn lên vẻ khỏe khoắn. Còn bộ của Đan thì rộng thùng thình, gấu quần phải nhét vào đôi giày lửng cổ màu da cam của Đan. - A…! Cứu tôi với! - Một giọng nói ở bờ bên kia cách 100 mét.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD