
Ta là một ám vệ, nhưng ta lại thầm yêu chủ nhân của mình. Ta sẽ không bao giờ để cho người đó biết, ta sẽ mãi là 1 ám vệ âm thầm bảo vệ. Nhẽ ra cả đời sẽ như vậy… Nếu như… Đúng vậy, nếu như… ta không biết duyên nợ giữa chúng ta sâu đậm đến vậy.
—-
Thất là một ám vệ rất có năng lực. Chủ nhân đánh giá nàng là một ám vệ trung thành, kiệm lời. Nếu chủ nhân hạ lệnh nàng đi về phía Đông nàng nhất định sẽ không đi về phía Tây.
"Thất, tối nay đến phòng ta!”
"...Vâng.”
Ánh trăng mơ hồ, làn gió Xuân thổi vào căn phòng ngập tràn mùi đàn hương.
Tiếng thở gấp cùng âm thanh mê hoặc vang lên.
"Thất, hãy nói điều gì đó mà ta muốn nghe đi.”
Phần dưới cơ thể Thất đang bị va chạm mạnh mẽ, nàng vô thức rên rỉ: “Ưm… chủ nhân… quá lớn..."
Nghe nàng nói, Mặc Cảnh bỗng cười, vươn lưỡi chạm vào vành tai nhạy cảm của nàng như một phần thưởng, hơi thở nóng của hắn phả vào cái gáy thơm tho: "Thất, ngươi thật thông minh. Luôn có thể đoán được ta thích nghe điều gì."
—-
Trong phòng giam tối tăm, một nữ tử mặc váy màu lục lam nhạt, lớp da mặt đã bị lột.
Khuôn mặt nàng đầy má u, huyết thịt lẫn lộn.
Da mặt chẳng còn chút xíu nào.
Nữ tử đau đớn giơ hai tay lên che khuôn mặt đầy má u, buồn bã và tuyệt vọng nhìn gã đàn ông đang đứng thẳng tắp bên ngoài phòng giam.
Gã chính là Yến Uyên Trinh.
Thái tử Yến quốc, rể hiền của Sở gia.
Người mà Sở U Linh đã nhất kiến chung tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, là bạch nguyệt quang trong lòng nàng.
Nàng đánh cược hạnh phúc cả đời mình lẻn vào Mặc Nam Vương Phủ, không tiếc dùng y thuật nghịch thiên của mình để mưu hại Mặc vương - Mặc Cảnh, đồng thời giúp Sở gia và thái tử Yến quốc đánh bại hoàn toàn Mặc Nam Vương phủ nắm trong tay binh lính hùng hậu chuẩn bị tấn công kinh thành đóng chiếm Mặc quốc.
Nàng cứ nghĩ, khi Yến Uyên Trinh lên ngôi vua sẽ ban lệnh tấn công luôn kinh thành xoá sổ hoàn toàn Mặc Quốc, đó sẽ là ngày gã đón nàng trở về Sở Gia, sắc phong lên ngôi hoàng hậu Yến quốc.
Nhưng nàng đã sai! U Linh sai rồi.
Cha nàng thậm chí còn không cho nàng một cái liếc mắt, bạch nguyệt quang mà nàng ngày đêm mong nhớ nay đích thân ra lệnh cho người lột da mặt nàng.
Lúc này Sở U Linh mới tỉnh ngộ, nàng chỉ là một con tốt của Sở gia và thái tử Yến Quốc.
Nhưng nàng không cam tâm bị đối xử như vậy.
Nàng không cam tâm!
Sở U Linh quỳ xuống, lê từng bước một đi đến cửa phòng giam, vươn tay nắm lấy lồng giam, đau đớn hét lên: "Yến Uyên Trinh ta thật ngu ngốc, ta thật ngu ngốc, sao có thể ngu đến mức nghĩ ngươi cũng yêu ta…”
Gã đàn ông đứng ngoài phòng giam lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhìn thấy nàng đến gần, gã ta lùi lại một bước, lạnh lùng nói: “Sở U Linh, nếu muốn trách, thì tự trách mình xui xẻo đi.”
Ta vốn là đích nữ của Sở gia, nhưng do một sự trùng hợp kỳ lạ, thân phận của ta và Diêu Tuyết đã bị tráo đổi. Nàng ấy thay ta, trở thành đích nữ của nhà họ Sở, ta thay nàng ấy trở thành con gái của một góa phụ ở thôn Chương An.
Yến Uyên Trinh lạnh lùng nói: “Xuất thân cao quý nhưng lại sống cuộc sống nghèo hèn thấp kém, ngươi còn mơ được đưa về Sở gia và đổi lại thân phận với Diêu Tuyết, trở thành hôn thê của ta, Sở U Linh, ngươi thật sự rất đáng thương.”
Gã cười gằn: “Trong lòng ta, ngươi không xứng với nàng ấy. Diêu Tuyết tuy xuất thân là một thôn nữ, nhưng được nuôi dạy tốt hơn ngươi, nếu không phải vì ngươi biết một ít y thuật, phụ thân và mẫu thân ngươi đã không nguyện ý đón ngươi trở về Sở gia.”
"Ngươi chính là người thừa trong Sở gia."
Nàng, Sở U Linh, dốc hết lòng hết sức như vậy, hóa ra cũng chỉ là sự sỉ nhục của Sở gia.
Bây giờ trở thành một kẻ tàn tật vô dụng.
Bọn họ chỉ muốn nàng chế t.
Sở U Linh cười giễu cợt, hai hàng nước mắt rơi xuống xót thương cho nỗi cay đắng trong lòng: "Ha ha ha ha ha... Ha ha ha... Thì ra mẹ hiền con thảo, phụ thân và sư huynh nhân từ, hoá ra cũng chỉ là sự dẫn dắt, biến ta thành mồi nhử giúp hoàng thất của ngươi nổi dậy tiêu diệt quân đội Mặc Nam Vương phủ, đúng là vô liêm sỉ, một đám không biết xấu hổ.”
Sở gia vô liêm sỉ.
Thái tử Yến quốc không biết xấu hổ.
Ông trời trơ tráo.
Còn bản thân nàng thì càng… mặt dày hơn!
"Ha ha ha..." Tiếng cười của U Linh vang lên chói tai, sắc mặt có chút dữ tợn.
Lúc này, một bóng người từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Sở U Linh, nàng ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hét lên: “A…”
Yến Uyên Trinh lập tức quay người lại, ôm người kia vào lòng, giơ tay còn lại lên, dùng ống tay áo rộng che mặt Sở Diệu Tuyết, nhẹ giọng an ủi: "Diệu Tuyết, sao lại vào đây?"
"Nàng ấy, nàng ấy... có phải là nhị muội muội không?"
"Nàng ta chỉ là một kẻ hạ tiện, không xứng đáng làm muội muội của Diệu Tuyết, mau cho người đến chặ t tay chân, rút lưỡi, khoé t mắt nàng ta, phần chân tay bị cụt đưa đến chỗ Mặc Cảnh thái tử, phần thân còn lại thì đem ngâm trong vò rượu, nàng ta đã khiến Mặc Nam Vương rơi vào tay Yến quốc, âm mưu phản quốc, phạm tội ác tày trời, không xứng đáng làm người."
Lời vừa dứt, Sở U Linh đã bị ấn lên tấm ván lạnh.
Khi lưỡi đao vung lên, má u bắn tung tóe khắp nơi.
Tiếng la hét cũng vang vọng trong ngục, nhưng không lâu sau, âm thanh ấy dần biến mất.
…

