Nhiệm vụ lần này rất đơn giản. Khi Thất trở về vương phủ, các ám vệ khác còn chưa có mặt. Nàng nhàm chán ngồi trong phòng, đã uống hết hai lần trà mới thấy mặt của Cửu.
Ngay khi hắn ta ngồi xuống, đã nhìn Thất tỏ vẻ ái ngại, thở dài. Cửu là 1 tên tiểu tử hoạt bát, hiếm khi hắn ta như thế, lại làm nàng nảy sinh hứng thú.
Cửu ngồi đối diện, thở dài lên xuống, rốt cuộc Thất cũng không nhịn được cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hai người cùng nhau lớn lên, là những ám vệ sống trong bóng tối, âm thầm bảo vệ chủ tử không được lộ diện càng không được phép để lại bất kỳ dấu vết tồn tại nào trong vương phủ này. Tất cả các hành động đều tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của chủ nhân.
Và chủ nhân của họ là vương gia thất sủng, tên là Mặc Cảnh.
Cửu nhìn Thất, lại thở dài. Thái độ này quả thực đã chọc tức nàng, nàng vươn tay véo lấy cái tai, xoắn mạnh.
Cửu đầu hàng. Thấy Thất nới lỏng tay vội ôm tai ngồi nhích về sau kéo dài khoảng cách. Hắn ta cầm tách trà mà Thất uống dở lên, một ngụm nốc cạn rồi mới chậm rãi trách: "Thất, ngươi hung dữ hơn cả đàn ông."
Hắn ta nói đúng. Có rất nhiều ám vệ trong vương phủ, nhưng chỉ có chín người trong danh sách đặc biệt được ở gần chủ nhân nhất.
Tên của họ được đặt theo mốc thời gian sớm muộn tham gia vào đội ám vệ. Trong số đó, Thất ít tuổi nhất, nhưng lại là ám vệ giỏi nhất. Chưa từng thất bại một nhiệm vụ nào.
Thất cũng là người phụ nữ duy nhất trong số chín người. Tính cách cứng rắn, khô khan, máu lạnh vô tình hơn cả đàn ông.
Vậy nên những người khác nhiều khi còn quên nàng cũng là một phụ nữ.
"Mau nói xem có chuyện gì!” Thất lạnh giọng thúc giục Cửu, ánh mắt như lưỡi dao đe doạ hắn ta.
"Không có gì cả. Chỉ là hôm nay chủ nhân đã dẫn về một cô nương. Thật bất ngờ, lão Nhị và Lão Tam đã được lệnh bí mật bảo vệ nàng ta, không biết chủ nhân có ý định gì.
Đôi mắt Thất trầm xuống, im lặng tựa như bóng đêm. Không để lộ chút biểu cảm thừa thãi nào ra ngoài. Nàng nhìn Cửu, nhìn vào cặp mắt lo lắng của hắn ta, nhẹ cười: "Đừng bàn tán về chủ nhân. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, vả lại chủ nhân còn chưa thú Vương phi."
"Ta hiểu rồi, nhưng ngươi…”
"Cửu!” Thất lạnh lùng ngắt lời hắn ta, Cửu lập tức im lặng.
Rõ ràng, hắn ta nhiều tuổi hơn, nhưng hầu như nhiều chuyện đều sẽ lắng nghe nàng bằng sự tôn trọng, điều này hoàn toàn không liên quan gì đến tuổi tác.
Về đêm, trời càng lạnh hơn, đột nhiên Cửu nhìn Thất nghiêm túc hỏi: "Tại sao ngươi không rời đi? Ta sẽ giúp ngươi! ”
Trời, hắn ta vừa nói gì? Một ám vệ khuyên một ám vệ bỏ chủ nhân mà đi, phản bội lời thề chỉ vì một cô nương? Loại đức hạnh gì đây?
Thất nhìn Cửu thật lâu, không trả lời hắn ta.
“Cửu, ta biết ngươi và chủ nhân…”
Thất cau mày quệt ngón cái vào mũi hắng giọng nói: "Ta biết ngươi nghĩ cho ta. Nhưng ta tự biết vị trí của mình. Ám vệ như chúng ta không có tình yêu, không có quyền được yêu!”
“Đừng tự làm mình khó xử."
Cửu lại thở dài. Quan hệ giữa họ luôn rất thân thiết, hắn ta lo lắng cho Thất cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng sắp xếp của chủ nhân, bọn họ không được phép bàn tính. Cái giá phải trả chính mà mạngg sống.
Chỉ là, Cửu còn nhận ra chuyện của Thất và chủ nhân, như vậy những người khác, thậm chí cả vương gia thì sao??? Nàng đã luôn nghĩ mình che giấu nó rất tốt. Không ai biết.
Thật không ổn!
***
Thất có gương mặt mang vẻ đẹp lạnh lùng, đuôi mắt đa tình điểm thêm nốt ruồi son quyến rũ, chiếc mũi cao, đôi môi mọng nước, xương hàm mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ kiên định, dáng người duyên dáng.
Đẹp lắm! Thất rất đẹp.
Tuy nhiên, Thất không bao giờ quan tâm đến điều này. Hàng ngày nàng đều mặc đồ đen, đảm nhận nhiệm vụ trong bóng tối với khuôn mặt vô cảm. Ngay cả khi gi.ết người cũng không có chút biểu cảm dư thừa nào khác.
Nay là lần đầu tiên nàng nói với Cửu dài đến vậy.
Nàng im lặng ngồi một lúc thật lâu, cơ thể như bức tượng.
Cửu nói rằng hắn đã mang về một người phụ nữ, còn đặc biệt cử ra hai ám vệ để bảo vệ nàng ta.
Đột nhiên Thất không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông đó. Nói một cách chính xác, có vẻ như nàng chưa bao giờ hiểu hắn.