Araya nghiến răng ngay khi nhìn thấy bức tường. Mắt ông nhắm nghiền, hai bàn tay nắm chặt thành nắm tay. Aros nhận thấy một số giọt máu chảy ra từ tay của Araya và nhận ra rằng người đàn ông đã đào móng tay vào thịt của mình.
Aros nhìn thấy lông mi run rẩy và bàn tay run rẩy của Araya, đoán rằng ông không thể biết rằng những tác phẩm này nằm trong chiều không gian của mình. Anh vẫn không thể cho phép mình hoàn toàn tin tưởng Araya vì anh không phải là mẫu người có thể kết bạn.
Aros thở phào nhẹ nhõm, nhìn cảnh tượng, rồi anh ôm chầm lấy. Giờ đây, thật tốt khi Araya cũng sợ hãi và bối rối như cậu ấy. Anh ta đến bên cạnh và nói. "Bạn không biết-"
Trước khi Aros kịp trả lời câu hỏi của mình, anh đã nhìn thấy Araya rút sợi dây chuyền hạt mưa và ném nó xuống đất. Anh ta bước lên mặt dây chuyền và làm vỡ ánh sáng vàng của nó. Hắn bắn một khối khí vào mặt dây chuyền và phá hủy sự tồn tại của nó. Araya di chuyển về phía sau, gần như mất thăng bằng, quần. "Chúng ta cần phải ra đi".
"Đó là đồ gia truyền của anh." Aros lưu ý. Ông đã nghe Araya đề cập đến mặt dây chuyền hạt mưa là một thứ được truyền lại từ hoàng gia, và ông đã mở to mắt khi thấy Araya phá vỡ nó thành hàng ngàn mảnh.
"Điều đó không còn quan trọng nữa. Chúng ta phải đi." Anh ta chỉ ngón tay và vẽ một loạt các mảng trên mặt đất. Mắt ông run rẩy, tay cử động nhanh. "Dayan đã đi trước chúng tôi một bước."
Aros vẫn đang đối phó với những gì Araya nói, khi các mảng phát sáng và chuyển chúng trở lại sâu trong khu rừng từng có hồ nước.
Aros nhìn lại và chỉ thấy một đồng cỏ rộng lớn chứ không thấy hồ nước. "Làm thế nào"
Lilian ôm ngực, nhìn sang trái và nhìn sang phải. Bầu trời vẫn còn tối, nghĩa là thời gian không chuyển động, vì vậy người của anh ta sẽ không đến tìm cô ấy. Tuy nhiên, sau khi thở phào nhẹ nhõm, một nhóm người từ trong rừng chạy ra, giơ cao thanh kiếm và sẵn sàng tấn công.
"Hai người đã bị bắt vì tội bắt cóc Hoàng tử Lilian." Một người đàn ông nhìn chừng 45 tuổi nhưng có trời mới biết tuổi thật của anh ta là bao nhiêu. Ông trói cổ tay của Aros và Araya bằng cùm kim loại, khiến việc luyện tập của họ trở nên vô dụng.
Aros nhìn người đàn ông giận dữ, hy vọng ông có thể cho con cá mập ăn, nhưng Araya đang nhìn xuống. Aros chú ý đến người bạn đời của mình và hỏi. "Đừng lo, chúng tôi sẽ sửa nó sớm thôi."
Araya nhìn Aros và ngân nga. "Tôi không lo lắng về điều đó. Điều tôi lo lắng là những gì Dayan đã làm. Tôi sợ rằng kế hoạch của cậu ấy đã được đặt ra".
Aros cau mày, quả thật Dayan là một gã khá xảo quyệt.
Lillian nắm lấy tay áo ướt sũng của mình và cau có với những người đàn ông trước mặt họ. Cô ấy đi chưa lâu, nhưng lính canh đã mang theo cả một tiểu đoàn. Cô ấy đã ngoài hai mươi tuổi, nhưng cả vương quốc sẽ luôn chiều chuộng cô ấy. "Anh đang làm gì vậy?"
Người đàn ông nhìn người đàn ông của mình, rồi lại nhìn Lillian. "Các hoàng tử của ta, các ngươi đã đi quá lâu và quá lâu!"
Lillian cau mày. Cô tìm đến Araya để tìm câu trả lời, nhưng người đàn ông này vẫn bị sốc bởi những gì đang diễn ra trong chiều không gian của mình. Cô ấy muốn giải thích rằng cô ấy đã đưa Aros đến nơi này, nhưng còn Araya thì sao? Cô ấy không muốn nói với những người đó rằng Araya có một chiều không gian, nếu không họ sẽ muốn lấy nó cho riêng mình. Hầu hết những người trồng trọt đều như vậy, đầy khao khát ích kỷ về những gì người khác muốn, bất kể điều đó có làm tổn thương người khác hay không.
"Anh không cần phải bắt họ đâu!" Lilian phản bác, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục trói Aros và Araya.
"Đó là vì lợi ích của bạn, các hoàng tử." Những người khác nói, kéo cô ấy ra khỏi hiện trường.
Araya nhìn vào chiếc trâm cài hoa sen. Tay ông run rẩy, mắt ông mờ đi. Aros có thể nhìn thấy quầng mắt đỏ trong khi đồng tử co lại. Anh ta muốn tự hỏi mình có thể giúp được gì, nhưng anh ta nghĩ Araya có thể không cần anh ta. Anh không tin tưởng Araya, nhưng nhìn thấy anh suy sụp, sợ hãi, khiến trái tim anh run rẩy. Araya vẫn là hoàng tử của Học Liên, nhưng ông cũng chỉ là một người khác được giao nhiệm vụ mà ông rất sợ hãi.
Aros chỉ biết Dayan trong những giấc mơ đó, biết rằng anh ta mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng, vì vậy việc Araya sợ anh ta là điều hợp lý. "Có vấn đề gì với chiếc trâm cài áo không?"
Araya lắc đầu và nói. "Chiếc trâm cài này là đồ giả. Anh ta đã lấy được đồ thật".
Một người trong số họ đã xích tay Aros và kéo anh ta rất mạnh. Điều này khiến Aros ngã quỵ đau đớn vì những chiếc cùm trên cánh tay bị trói quá chặt, để lại những vết bầm tím xanh lam trên cánh tay.
Lillian bước tới bênh vực Aros, nói rằng cô không gặp vấn đề gì và sức khỏe vẫn tốt. Tuy nhiên, những người đàn ông đó lại có quan điểm khác, cho rằng cô nói vậy chỉ vì sợ Aros và Alaya.
"Các hoàng tử, chúng tôi, với tư cách là công dân của đất nước này, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ các bạn", một người cày, nhìn Aros với ánh mắt căm ghét. "Những kẻ cặn bã này sẽ chỉ mang lại cho bạn những tổn thương và sự hủy diệt. Bạn sẽ không còn bị mù quáng bởi vẻ đẹp nữa".
Lilian nắm chặt hai tay thành nắm tay, phản pháo. "Tôi tình nguyện đến đây, tôi đưa họ đến đây!"
Người đàn ông cắn môi và kéo Lilian ra khỏi Aros và Araya. "Các vị đi được 3 ngày, cả nước náo loạn, Lâm Khê được cấp trên xác định là quận xấu".
Lillian nhìn chằm chằm vào người đàn ông với đôi mắt mở to. Ba ngày? Nó không giống như 3 ngày. Có thể là 3 tiếng, nhưng có vẻ như, cô ấy có thể sai.
Aros cau mày, không tin những gì người đàn ông vừa nói. Khi vào hang, bầu trời vẫn còn tối và theo tính toán của ông, họ chỉ đi được khoảng vài tiếng đồng hồ. Họ không bị mắc kẹt ở đó trong một thời gian dài... trừ khi thời gian ở chiều không gian Araya không giống nhau.
Aros quay về phía Araya và nhướng lông mày lên. "Ba ngày có nghĩa là gì?"
Araya nhìn chằm chằm vào cùm chân trên cổ tay, rồi quay sang Aros. "Tôi đã dịch chuyển chúng tôi 3 ngày sau đó. Tôi sợ rằng nếu chúng tôi ra ngoài vào thời điểm đó, Dayan có thể sẽ đặt bẫy và giết chết chúng tôi." Khi ông giơ tay vỗ nhẹ vào Aros, cùm kim loại kêu leng keng.
"Nhưng bây giờ chúng tôi đang bị bao vây bởi những người này."
"Tốt hơn là được bao quanh bởi những người của Dayan." Araya thở dài và dựa người vào Aros. "Bạn có thể không di chuyển một chút được không?" "Tôi chóng mặt." Anh nhắm mắt lại và để Aros gánh toàn bộ trọng lượng của mình.
Aros nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà anh ta cảm thấy đáng sợ và bắt đầu có nhiều cảm xúc về anh ta... Có vẻ như Ala dễ tính và dễ tin tưởng người khác. Nếu không nhờ các giác quan tuyệt vời và trình độ trau dồi cao của hắn, hắn đã dễ dàng bị giết.
Được bao quanh bởi con người thực sự tốt hơn là được bao quanh bởi một đội quân vô danh của Dayan. Aros đã gặp Dayan và biết rằng người đàn ông này có khả năng ẩn giấu và việc có một đội quân không phải là không thể tồn tại.
Aros từ bỏ cuộc trả thù ngày hôm nay và theo những người này đến ngục tối của người Nie, bị nhốt trong một phòng giam. Ông yêu cầu Araya dựa đầu vào chân trong khi ông ngồi xuống đất và chợp mắt.
Khi Araya thức dậy, mặt trời đã bắt đầu mọc.