36

1635 Words
Aros nhìn chằm chằm vào Dayan như thể hắn đang nhìn một con quái vật. Ông không hiểu tại sao Dayan lại hăng hái giết Araya đến vậy. Nếu hắn muốn Araya chết, hắn có thể tự làm, tại sao hắn lại để Aros làm vậy. Aros nghi ngờ liệu anh ta có thay đổi ý định và giết Araya để tìm lại cuộc sống tốt đẹp. Nhưng sự lóe sáng của ký ức bỗng đánh bom anh. Trở lại thư viện, ông từng nhìn thấy một tương lai khi ông ngồi trên một ngai vàng quyền lực, bên cạnh một người vợ xinh đẹp và các con của họ. Những lời khen ngợi của con người, thiên thần và quỷ dữ vang lên bên tai anh ta, và anh ta có thể thề rằng cuộc sống này thực sự thuộc về anh ta. Anh ta không thể hiểu được, nhưng anh ta muốn cuộc sống đó. Aros nắm lấy áo choàng của mình và quay về phía Dayan. "Tôi cần gì để giết Araya. Anh không thể tự làm được sao" "Đó là sự khác biệt." Dayan nheo mắt, nhìn chằm chằm vào con quỷ đang la hét trước mặt. "Sẽ không có kết quả gì khi tôi giết Araya. Đó chỉ có thể là bạn." "Tôi không muốn giết anh ta!" "Nhưng anh phải làm!" Dayan hét lên. "Tại sao tôi phải" Aros cau mày. Dayan dường như nghĩ rằng anh ta sẽ làm những gì anh ta nói. Nếu Araya chết, thì bây giờ Dayan có thể phá hủy thế giới của họ và chiếm lấy nó cho riêng mình. "Sau khi anh giết hắn, tôi sẽ trả lại cho anh mọi thứ." "Hãy giữ nó! Tôi không thể giết Araya." Aros đứng dậy khỏi ghế sofa và bỏ đi. "Tôi sẽ không để anh hủy hoại thế giới của chúng tôi một cách dễ dàng như vậy." Dayan nhìn chằm chằm vào bóng nơi Aros rời đi. Ông thở dài và ngồi trên giường sofa. "Rắc rối thật sự" Araya đi lại trong giấc mơ và không biết làm thế nào để rời đi. Anh ta nhìn xuống ngực mình và nghĩ rằng có lẽ cái mặt dây chuyền này sẽ giúp anh ta. Tuy nhiên, khi ông nhìn vào, mặt dây chuyền có một vết nứt, báo hiệu rằng nó sẽ không hoạt động. Aros thở dài, chạy đi chạy lại, đi đâu cũng cần phải tránh xa Dayang càng xa càng tốt. Aros không biết mình đang ở đâu vì mọi thứ đã trở nên tối tăm. Anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước dù chưa biết điều gì sẽ xảy ra phía trước. "Chỗ này rộng cỡ nào?" "Không nhiều." Tiếng Đại Yên vọng ra từ phía sau, cảnh quỷ dữ được sử dụng cho mục đích tu luyện trở lại. "Anh đang đi vòng vòng." Aros cảm thấy mắt mình co giật. Dayan nghe không còn tinh nghịch như trước mà trông lịch lãm, hào sảng nhưng anh vẫn nở nụ cười cô đơn. Cảm giác thật kỳ lạ khi nhìn Dayan với ánh mắt mới, bởi vì anh ta không thể ghét anh ta như vậy. "Bằng cách nào?" "Nơi này không lớn đến thế. Bạn sẽ trở về từ nơi bạn đến." Dayang pha một tách trà từ không khí và tự rót cho mình một tách trà. Ông ngửi trà, rồi uống trà như một người đàn ông lịch lãm. "Hãy đưa tôi ra!" "Chưa đâu, vẫn là đêm. Sáng mai anh sẽ đánh thức em." Tá Dương nhâm nhi một ngụm trà, thở dài thỏa mãn. "Bạn có thích uống trà không?" Aros nhìn chằm chằm vào tay Dayan. "Araya có vẻ là một chuyên gia về cà phê, nhưng hai người đã từng rất hợp nhau". "Um. Ông ấy pha cà phê ngon nhất, nhưng tôi thì không. Vì vậy, tôi hiếm khi uống nó." Aroth ngân nga, tiếp tục cố gắng tìm lối thoát. Ông từ chối tin rằng Dayan không có lối thoát, và sớm muộn gì ông cũng sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời và trở về phòng của mình, tránh xa Dayan. Cảnh tượng nhanh chóng trở thành một khoảng trắng đen như trước đây, nhưng sau một thời gian, anh lại quay trở lại nơi anh bắt đầu. Aros kiên trì tìm lối thoát. Anh ta đi và đi và đi, nhưng anh ta trở lại, cho đến lần cuối cùng. Aros bước về phía sau, nhìn chằm chằm vào khoảng trống. Mọi thứ đều tối tăm, trống rỗng, dường như mang theo một vầng hào quang rất đen tối và đáng sợ, nhưng Aros không dễ dàng sợ hãi. Ông nhắm mắt, ngồi vào vị trí hoa sen, tỉnh táo đầu óc và chẳng mấy chốc một cánh cửa mở ra trước mặt. Aros mở mắt và hét lên. "Nó đã thành công!" Anh ta nói và đi qua cánh cửa vào một nơi không xác định. Dayan nhìn chằm chằm vào Aros trong sự bối rối. Cánh cửa đó để làm gì? Rút lui? Không có lối ra. Dayan ngồi bất động, trước khi nhận ra rằng không có lối thoát, điều đó có nghĩa là cánh cửa không phải là một cái gì đó tốt, và đó là một hầm ngục kỳ lạ. Dayan cảm thấy đau đầu nhưng vẫn theo Aros đến chết. Aros nghĩ rằng cuối cùng anh ta đã tìm được lối thoát, nhưng phía trước không phải là chiếc giường của anh ta trong lãnh địa của con người, mà là một trại trẻ mồ côi tràn đầy năng lượng của sự oán giận. Ông nhìn sang bên trái và sau đó nhìn sang bên phải và cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể tin được. Anh ta bước vào trại trẻ mồ côi với hy vọng tìm được ai đó có thể giúp anh ta. Khi Aros vừa bước vào trại trẻ mồ côi, một người đàn ông cao lớn bước vào với bóng dáng của mình từ cánh cửa mà Aros đã đến. Dayan tìm kiếm Aros với hy vọng anh sẽ không chết sớm. Cô nhi viện không phải là nơi Aros ở và Dayan sợ rằng Aros sẽ chết trước khi đạt được mục đích. Aros nhìn vào những cầu thang dài dường như không có điểm dừng, áo choàng của anh trượt qua cầu thang và rung rinh trong gió. Ông tìm kiếm một lối thoát dường như không tồn tại cho đến khi ông nghe thấy âm thanh từ nhà bếp và tiếng rên rỉ và tiếng quần. Ông cau mày và ngửi thấy một mùi khàn, dường như ám chỉ một điều gì đó đang xảy ra ở đó. "Đừng vào đó, đó là hang Fox Shem." Dayan đi đến chỗ Aros và hy vọng rằng ít nhất anh sẽ nghe lời mình lúc này. "Họ sẽ nuốt sống anh vì những gì tốt đẹp nhất của anh." "Tại sao họ ở trong chiều không gian của bạn?" Aroth hỏi. Nếu Dayan biết chúng nguy hiểm, thậm chí có thể gây ra nhiều vấn đề cho công việc của mình, tại sao anh ta lại đặt chúng ở đó? "Đây không phải là chỗ của tôi, nó là của người khác." Dayan kéo Aros và buộc anh phải theo mình ra khỏi trại trẻ mồ côi. "Được rồi, được rồi, nhìn xem đó là ai." Một người phụ nữ cao lớn, có chín cái đuôi và đôi tai cáo đứng trước mặt họ và chặn đường họ. "Nếu không phải là cậu bé bị cắt làm đôi." Người phụ nữ đi về phía Aros, cười thích hợp rồi áp miệng vào miệng Aros. Aros không thở được. Người phụ nữ này hung hăng đến mức anh ta không thích. Ông cảm thấy đầu gối, chân run rẩy, mắt mờ dần. Mặt anh ta đỏ lên, và anh ta có thể cảm thấy miệng mình có vị như quả anh đào. Dayan đẩy người phụ nữ ra và hét lên. "Đứa bé đó không phải của anh, chúng ta hãy đi đi!" "Không." Người phụ nữ lấy ra một cây sáo và chơi một giai điệu, gọi một làn khói, hoàn toàn che mắt họ. Khói có chứa rất nhiều rượu mà con cáo và quỷ sử dụng để khiến con mồi phải khuất phục. Dayan vẫn còn tỉnh táo, nhưng Aros không chịu nổi. Tất cả đều bị đè xuống đất, cảm giác chân tay run rẩy, mắt mờ vì khói. Aros đã phản ứng, trong khi Dayan chỉ không thở được. Người phụ nữ quỳ xuống trước mặt Aros với nụ cười. "Bây giờ con là của ta, con trai ạ." Dayan vùng dậy và đấm vào mặt người phụ nữ. Những cây sáo trên tay cô bị Dayan lấy đi, anh bẻ đôi. Anh ta kéo Aros ra khỏi trại trẻ mồ côi và trở về nơi ở của mình. Hai chiếc quần, lẩm bẩm, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của họ. Aros không biết phải làm gì với ngọn lửa đang cháy trong bụng, Dayan cũng không phải kiểu người chỉ giúp đỡ những người bạn đang gặp khó khăn. Dayan ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế thời gian của mình. "Tại sao anh lại cứu em?" Aros lầm bầm đau đớn, cố gắng xoa dịu nỗi đau trên cơ thể. "Chúng ta nên đối lập." "Bạn sẽ không chết. Không phải dưới mũi tôi." Dayan nhắm mắt và cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa. "Đừng bao giờ mở cửa cho không gian mơ ước." "Vâng, rất vui được biết." Aros ngã xuống đất trong tình trạng thở hổn hển.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD