48

2462 Words
Vài giờ sau, Dayan trở lại và bắt đầu công việc kinh doanh đầu tiên của mình. Anh ta cầu xin Lillian tha thứ cho cô vì đã giết mẹ, nói rằng đó là một khoảnh khắc bốc đồng. Mặc dù Dayan không có vẻ như đang xin lỗi, Lillian đã tha thứ cho anh ta. Mẹ cô dạy cô không bao giờ nổi giận với người khác và dạy họ thay vì khiển trách, do đó cô trừng phạt Dayan trong ba giờ để cậu học về lịch sử của vương quốc của họ. Aros không muốn ở một mình với Lillian. Bất cứ khi nào anh ở bên cạnh, đầu gối của Aroth không thể không cảm thấy yếu ớt. Khi nói chuyện với anh, Aros cảm thấy mặt anh đỏ bừng. Đó là bởi vì anh ấy luôn nhớ Lillian đã khởi động nụ hôn của họ cách đây ít lâu và không thể tin rằng anh ấy là người thụ động. Anh ấy không muốn đối mặt với Lillian lúc này, và anh ấy cũng hơi sợ cô ấy theo nhiều cách khác. Tuy nhiên, Zaganon không muốn thấy hai người đàn ông cư xử như mèo với chuột nên đã ra sức đẩy hai người lại với nhau. Zaganon đi trước mặt Dayan và hỏi. "Bạn có biết tôi có thể tìm Tarong ở đâu không?" Dayan xoa bóp cơ thể đau đớn của mình và trả lời. "Araya nói hắn đã giấu tên đó ở một nơi an toàn ở Snowlian." Mắt Zaganon sáng lên. Ông nắm lấy cánh tay của Dayan và mím môi. "Ý anh là anh ta ở đó suốt thời gian qua?" Dayan gật đầu, vẩy trán. "Đừng quá phấn khích, đây chưa phải là kết thúc". Zaganon xoa trán. "Điều đó có nghĩa là gì?" "Ý tôi là, đây sẽ không phải là lần cuối cùng bạn trải qua chuyện như thế này." Dayan cười toe toét, vỗ lưng. "Tuy nhiên, thời gian tới, anh sẽ thay thế Araya." Dayan vẫy tay, ra ngoài cảm nhận làn gió tươi mát. Sau cuộc chiến đó, Dayang đã xây dựng lại các lỗ hổng và toàn bộ cơ sở hạ tầng bị hư hại sau trận chiến bằng những con hổ và trâm cài sen. Mọi người nhìn ông một cách kỳ lạ, nhưng Dayan không phải là người quan tâm đến những gì con người nghĩ, họ có địa vị thấp hơn ông và không có gì phải lo lắng. Sau khi công cuộc tái thiết đất nước ngày ấy hoàn tất, cũng là lúc họ trở về lục địa trăng buồn. Lillian chắc chắn sẽ ở gần Aros nhất có thể, dần dần khiến người đàn ông này phải lòng mình. Aros cảm thấy choáng ngợp khi Lillian ngày càng thân thiết với anh ta, nhưng anh ta không ghét điều đó. Zaganon nhìn lại anh trai, rồi hỏi Dayan bên cạnh. “Dường như có điều gì đó không ổn với cặp đôi này”. Anh ta cười. "Chúng rất hợp nhau." Dayan vỗ về chiếc áo khoác trắng của mình và cười toe toét. "Như âm dương vậy." "Tôi nghĩ Yang không phải là anh trai tôi." Zaganon mỉm cười, nhưng trong sâu thẳm anh vẫn cảm thấy trống trải. Có điều gì đó cảm thấy không ổn, Araya đột ngột qua đời mà không giải thích làm thế nào ông qua đời. Aros không nhớ, và Zaganon cũng không ở bên cạnh để theo dõi. "Anh ấy sẽ sớm thích vị trí của vợ", Dayan cười nói. Lillian liên tục nói chuyện với Aros, Aros cười, nhưng vẫn bị choáng ngợp bởi sự tiếp cận của Lillian Lúc này, Lilian thắc mắc về thứ thuốc tình yêu mà Araya nói. "Aros, mái tóc của bạn trông rất bồng bềnh." Lillian đùa giỡn với mái tóc của Aros và ngửi thấy mùi hương vani dịu dàng trên đó. "Chúng giống như kẹo dẻo vậy." Aros cảm thấy một cơn run rẩy chảy xuống sống lưng. Những ngón tay của Lilian dài và mỏng, bàn tay cô lạnh lùng nhưng mềm mại. Ông khẽ khàng ngân nga, rồi đẩy tay Lilian ra. "Dừng lại." Lillian cảm thấy như thể mình vừa đạt được điều gì đó và mỉm cười. "Tôi sẽ đi từ từ." Cô ta làm rối tóc Aros. Aros ngân nga, cảm thấy kỳ lạ về sự thân mật gần đây của mình với Lilian. Ban đầu, Aros nghĩ rằng Lillian chỉ là một hoàng tử khác, nhưng khi chiến tranh kết thúc, cô đã cho anh thấy mình mạnh mẽ như thế nào. Cô ấy có thể không phải là người cầm kiếm chiến đấu, nhưng cô ấy là người di chuyển phía sau họ. Lillian đã sử dụng giọng nói của mình để buộc mọi người chấp nhận Aros một lần nữa và giúp đỡ họ trong chiến tranh. Cách cô giải quyết mọi việc đã thu hút sự quan tâm của Aros, và bất cứ khi nào Lillian ở bên cạnh anh, anh không thể không cảm thấy mình nhỏ bé như thể cô luôn có thể đứng trên anh. "Nhóc!" Dayan tiến về phía Aros và Lilian với nụ cười tinh nghịch trên môi. Ông đặt một cánh tay lên vai Aros và cười toe toét với Lilian. "Con muốn mẹ giải thích tại sao con cảm thấy ức chế bất cứ khi nào Hoàng tử Lillian ở bên cạnh con không?" Aros nhìn Dayan giận dữ, nhưng hy vọng có thể hiểu được. Lần đầu tiên gặp Lilian, anh đã có thể nói rằng cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, và càng tiếp xúc với cô, anh càng cảm thấy hào quang của mình mạnh mẽ hơn. "Tại sao?" Lillian rất tò mò. Cô không biết rằng Aros cảm thấy ức chế khi cô ở bên cạnh, đó là lý do tại sao anh ta vểnh tai cô lên. “Bởi vì cô ấy là một người chồng, còn bạn là một người vợ”, Dayan nói. "Lillian rất hấp dẫn và quyến rũ. Cô ấy biết cách lãnh đạo và cha cô ấy đã dạy cô ấy cách cai trị khi có con." Dayan cười toe toét, để lộ hàng răng trắng và hai chiếc răng hổ. "Con đã được anh trai con nuôi." Aros đỏ mặt khi nhớ lại rằng Lillian luôn là người dẫn đầu. Họ chưa trở thành bạn đồng hành của Đào, nhưng cô vẫn là người sẽ theo đuổi nhau một phía, thậm chí dẫn dắt trong lần họ hôn nhau. Aros cảm thấy là một người đàn ông, anh nên dẫn đầu, nhưng một lần nữa, người phụ nữ mạnh mẽ khiến anh cảm thấy khác biệt. "Anh đang nói cái gì vậy" Aros đẩy vào mặt Dayan. Dayan cười. "Bạn và Lillian sẽ đi qua cây cầu đó trong tương lai. Dựa trên hành động của'bạn' trong tương lai, bạn sẽ yêu thương Lillian sâu sắc hơn". Dayan nhìn chằm chằm từ xa và mỉm cười. "Âm luôn cần dương của nó. Cân bằng là điều bắt buộc." "Phụ nữ lúc nào cũng cần đàn ông?" Lilian hỏi và cho rằng lời của Dayan nghe không đúng, nhưng có lẽ ý của anh ta sâu sắc hơn. "Âm không phải lúc nào cũng chỉ phụ nữ và dương không phải lúc nào cũng chỉ đàn ông." Dayan mỉm cười nhìn cặp đôi ngốc nghếch. "Điều đó có nghĩa là ánh sáng cần bóng tối để tồn tại. Thiện cần ác. Buổi sáng cần đêm và Aros cần bạn." Dayan chạy trở lại Zaganon và từ chối trả lời thêm các câu hỏi. Làm mai mối một lần rất vui, chàng nên cảm ơn "sư phụ" đã chỉ bảo cho mình phương pháp. Lillian cười nhạo những gì Dayan nói. Cô thích người đàn ông kết thúc câu nói của mình bằng cách ám chỉ rằng Aros và cô nên sống với nhau. Thật buồn cười, nhưng Lillian không khỏi đỏ mặt. Má cô ấy đỏ lên khi nhìn anh ta về phía Aros. Anh ta đột nhiên bật cười khi thấy Aros đỏ hơn cô rất nhiều. Aros nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Lillian, bất động. Lillian rất đẹp. Cô ấy có thể không phải là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng cô ấy có một vẻ đẹp mà nhiều phụ nữ không có được. Cô ấy mạnh mẽ, quyết đoán và không giống như một người đàn ông đàn bà. Cô như một thanh kiếm sắc bén, quyết liệt và mạnh mẽ, ngay cả Aros cũng không thể không thích. Aros cảm thấy cổ họng khô cứng, anh không thể kìm nén được đôi môi chúm chím. Thấy Aros nhìn chằm chằm vào cô ấy. Lillian đã lợi dụng điều này và đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay của mình. Cô đợi cho đến khi Aros đỏ mặt mới chạy đi. Zaganon chạy về phía anh trai và nhìn Aros cố gắng rút chiếc nhẫn ra. Chiếc nhẫn bằng bạc và có khắc hình gấu trúc. Đó là một chiếc nhẫn đơn giản, nhưng Zaganon có thể nói rằng nó được làm bằng cảm xúc... Zaganon cảm thấy mẫu gấu trúc thực sự phù hợp với Aros. Anh lớn lên trong sự lang thang, đó là lý do tại sao tính cách của anh khá bùng nổ chứ không phức tạp như vậy. Cậu ấy muốn nhiều hơn nhưng cũng sẽ hài lòng với những gì còn lại. Nếu nó không phải là một con gấu trúc, thì nó là loài động vật gì? "Nếu anh trai bạn là gấu trúc, thì bạn là nhím." Dayan vỗ vai Zaganon. "Araya là một con opos." Dayan nhìn Zaganon và thấy anh ta nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ. "Araya chưa thực sự chết." Zaganon mím môi hỏi. "Chính xác thì hắn sẽ làm gì chúng ta? Ý anh là sao khi nói chưa chết?" Dayan mỉm cười nhìn chằm chằm về phía chân trời. "Các vị thần của thế giới sẽ không chết, đó là một sự thật sẽ không bao giờ thay đổi." Ông dừng lại một chút rồi nói thêm. "Dù họ có cố gắng tự sát như thế nào cũng không thể trốn thoát". "Nghe có vẻ đau đớn." “Đúng là vậy, nhưng nếu ở bên người mình yêu, ‘Mãi mãi’ là món quà tuyệt vời nhất”. Dayan cười và che miệng. "Đối với câu hỏi đầu tiên. Araya cần kiểm tra xem hai người đã sẵn sàng chưa" Chuyến trở lại Snowdrop ngắn hơn dự kiến. Họ chỉ mất ba ngày để trở lại với tháng buồn. Đây là lần đầu tiên Lillian nhìn thấy một nơi có thiên thần và quỷ dữ sinh sống. Ngài thấy các thiên_sứ có ba đầu, và một số sư_tử có một đầu. Em bé đi lại với thanh kiếm trên lưng. Các chàng trai chạy tung tăng với đủ loại vũ khí, giai điệu của những thiên thần sáu cánh vang lên khắp nơi. "Làm thế nào nó có thể được sửa chữa, và nó tốt hơn?" Aros hỏi khi nhìn chằm chằm vào một lục địa trăng buồn mới từng là đống đổ nát. Sao có thể đẹp hơn khi vương quốc của họ phải xấu hơn nhiều so với thiên đường? "Là một người có tiêu chuẩn cao, bạn có nghĩ rằng tôi sẽ muốn ngủ trong đống đổ nát không?" Tuyên bố của Dayan. "Bạn nên cảm thấy may mắn vì tôi đã sửa nó, khi biết rằng tôi không thể ở đây trong một năm." "Xin cảm ơn!" Aros mỉm cười với Dayan "Con trai, đừng nghĩ về nó, bố đã có một con yêu thích rồi." Lillian yêu cầu Aroth dẫn cô đi một vòng để xem toàn bộ Snowdrop và tham quan một số địa điểm của Morlian. Đầu tiên, cô đến thăm ngôi đền và cầu nguyện với thần Snowdrop, điều mà Aros cảm thấy thú vị. Aros không tin vào thần tuyết, nhưng sẽ không sai khi nói rằng đó là một điều thú vị để tin rằng có một người luôn ở đó để chăm sóc cho bạn. Dayan đi về phía họ và đứng cạnh Aros. "Tôi sẽ đi vào ngày mai và tôi không thể ở đây lâu hơn nữa." Ông vỗ vào lưng Aros và mỉm cười. "Làm tốt lắm, nhóc." Zaganon đuổi theo Dayan và hỏi Tarong có thể ở đâu. Đạt nhướng mày, gãi cằm như thể vẫn chưa biết nói gì. Khi Zaganon không thể chịu đựng được nữa, anh ta cười. Dayan đưa Zaganon đến thư viện, đến cuốn sách của cuộc sống. "Đây là danh sách tất cả những người hiện đang sống." Ông lật sang chữ T, cho thấy tên của Tarong vẫn còn ghi trong đó. "Anh ấy vẫn còn sống, nhưng vị trí của anh ấy rất khó để tiếp cận." "Ông ấy ở đâu?" "Cây sự sống." Dayan chế giễu câu trả lời của mình. "Tìm được" anh lật trang cuối, khoe ảnh một cái cây, có một người ngồi bên cạnh. "Đây rồi." Zaganon cau mày, cảm thấy như thể Dayan đang trêu chọc mình. "Không vui chút nào đâu." "Tôi không đùa đâu." Dayan giơ hai tay lên, đẩy chúng vào bức tranh minh họa của một cái cây và kéo mạnh cho đến khi cánh tay kia vươn ra. Ngay sau đó, thi thể của những người khác được đưa ra ngoài và Tarong vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. "Tarong!" Zaganon đấm vào cánh tay của Dayan để thể hiện niềm vui. "Anh có mặt ở đó không?" Tarong nhìn sang trái và phải, sau đó nhìn Dayan. "Ngỗng trời à?" "Đừng gọi tôi bằng tên." Dayan vẫy tay rồi bỏ đi. "Hãy cho tôi biết khi nào tổ chức đám cưới để tôi có thể tặng quà?" "Đám cưới?" Zaganon đỡ Tarong đứng dậy. "Đám cưới của ai?" "Anh trai của anh, đồ ngốc, tôi sẽ gửi vài món quà. Bất kể thời gian nào, chỉ cần gửi email hoặc hét lên và cho tôi biết khi nào đám cưới sẽ diễn ra." "Tôi không nghĩ rằng họ thực sự sẽ kết hôn." Zaganon gãi đầu. Ông tin rằng em trai mình sẽ không muốn Lillian trở thành vợ của mình, nhưng ông không thể nói chính xác về mối quan hệ của họ. "Chúng sẽ làm, một đứa trẻ tên là Vishu." "Sau đó, nếu tôi có thể, tôi sẽ nói cho các bạn." Zaganon cười và vẫy tay chào Dayan.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD