Chương 7

1333 Words
"Hắn quả là một tên khốn!" Song Liên thở hổn hển, ngã xuống giường. Cùng lúc đó, Hoàng Thiên và các anh trai ở trong lâu đài được một tuần. Mỗi cuộc chạm trán đều điên cuồng hơn lần trước. Sự căng thẳng giữa họ gia tăng không ngừng, nhưng sau đó anh có tình dùng lời nói hoặc hành động để phá vỡ bầu không khí đó. Chưa bao giờ cô gặp một người bất lịch sự như Hoàng Thiên. Ngọc Thư, bạn cô, nói: “Cậu muốn người anh ấy thích là cậu, đó là sự thật. Ngọc Thư là người bạn thân nhất của cô. Cô ấy là con gái của đầu bếp đang làm việc trong lâu đài. Vì vậy, cô ấy ở bên Song Liên suốt cuộc đời. Đôi mắt đen của cô ánh lên vẻ ranh mãnh. "Họ bắt Hoàng Linh làm việc trong bếp. Anh ấy thực sự rất ngọt ngào nhưng lại rất sừng sỏ. Nếu tôi không cưới được người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới, tôi sẽ kết thúc tất cả!" Ngọc Thư đã tìm thấy bạn đời ngay sau khi học trung học. Lần trăng tròn đầu tiên sau khi tròn mười tám tuổi. Bọn họ chuẩn bị làm những chuyện vượt quá giới hạn nhưng bị Song Liên phát hiện. "Cậu đang tính làm gì vậy hả?" Song Liên mắng cô. "Gì? Anh ấy thật nóng bỏng!” Ngọc Thư trả lời một cách đùa cợt. Tôi chưa bao giờ thấy cậu cáu gát với bất kỳ ai kể, sau khi Thành Long rời đi." Việc nhắc đến anh ấy vẫn còn ảnh hưởng đến cô. Bây giờ đã phai nhạt nhưng cô vẫn cảm thấy như có một con dao găm đâm vào tim mình. "Tôi không muốn nghĩ về anh ấy," Song Liên thì thầm. "Cô gái, đi thôi!" Ngọc Thư thúc giục. "Đã nhiều năm rồi! Cách tốt nhất để vượt qua một nỗi đau là tìm người thay thế vị trí đó." “Một ý tưởng tuyệt vời!" Song Liên bật cười trước sự táo bạo của Ngọc Thư. "Chắc chắn rồi, anh ấy đẹp trai, nhưng tôi không hạ thấp bản thân!" "Cậu có thể nói bất cứ điều gì cậu muốn. Nhưng rõ ràng là cậu thích anh ấy," Ngọc Thư bác bỏ sự tức giận của Song Liên. "Có lẽ hai người nên thử tìm hiểu nhau xem." “Không đời nào,” Song Liên nói, giọng chắc nịch. "Loại người như anh ta cho dù trên thế giời này không còn ai cũng không đến lượt anh ta có được tôi." “Hãy cứ nói với chính mình như vậy,” Ngọc Thư cười. "Cậu đã nói chuyện với Song Luân chưa?" Song Liên thay đổi chủ đề. "Vâng. Anh ấy sẽ về sớm. Hy vọng là tối mai." Song Luân là một con sói tuyệt vời. Anh ấy được mọi người yêu quý, và Song Liên thậm chí còn nghe thấy những lời xì xào rằng mọi người muốn anh ấy đảm nhận vị trí hầu cận. Hoặc thậm chí có thể là thủ lĩnh. Song Luân muốn tiếp quản vai trò của cha anh từ lâu. Anh ấy đã sẵn sàng, nhưng Song Kha sẽ không từ chức. Vì vậy, Song Luân đã cố gắng hết sức để đảm bảo rằng anh ấy thuận lợi đăng quan. Anh ấy đã giúp đỡ những bộ tộc cần đến sự hỗ trợ. Song Liên không hiểu tại sao cha cô hoặc thủ lĩnh không tổ chức huấn luyện. Lâu đài rất dễ bị tấn công. "Chúng tôi," Ngọc Thư đỏ mặt nói. "Chúng tôi đang nghĩ đến việc mang thai." "Dừng lại!" Song Liên nhảy lên không trung vì sung sướng. "Tôi sắp làm dì?" "Không phải ngày mai sao!" Song Liên ôm cô vào lòng, say sưa trong niềm hạnh phúc. Tâm trạng vui vẻ của Song Liên đã tăng cao trong phần còn lại của ngày. Anh trai cô và người bạn thân nhất của cô là bạn đời đã đủ tuyệt vời rồi. Nhưng họ có con? Điều đó càng tuyệt vời hơn. Có một sự buồn vui lẫn lộn đi kèm. Đột nhiên, Song Liên nghĩ về câu chuyện của bản thân. Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, lang thang trên hành lang của lâu đài thì cô va phải một thứ gì đó cứng và rộng. “Cẩn thận nơi cô đang đi,” một giọng nói cộc cằn vang lên, khiến làn cô không kìm được sự tức giận. “Anh là người luôn ngáng đường tôi, tại sao anh lại ở gần nhà tôi?" Song Liên hét lớn. "Tôi không quan tâm điều đó.Tôi chỉ muốn hoàn thành tốt việc của mình. Cô sẽ không thấy phiền điều này phải không?" "Vấn đề của anh là gì?" cô ta đã hét lên. "Anh có thích hành hạ tôi không?" "Cô biết những gì tôi nghĩ?" Cái nhìn của Hoàng Thiên có ẩn ý. Giọng anh trầm xuống khi anh bước lại gần cô, đẩy cô vào tường. Hơi thở của Song Liên dồn dập, nhỏ và nông khi anh đập một cánh tay vào bức tường cạnh đầu cô. Cô bị anh nhốt trong lòng. Anh có mùi của cây xô thơm và gỗ lũa và cô đang đắm chìm trong mùi hương của anh. Cô quan sát khi anh vật lộn với sự kiểm soát. "Tôi nghĩ cô muốn tôi hành hạ cô. Tôi nghĩ cô muốn tôi tìm một căn phòng trống trong lâu đài này và cho cô thấy tôi có thể hành hạ cô như thế nào," anh gầm gừ kề tai cô. "Tôi" Song Liên vặn vẹo. Tại sao cô lại bị kích thích bởi điều này? Hoàng Thiên đã đúng. Cô không muốn gì hơn là bị tôi dày vò. Không khí xung quanh trở nên nóng bừng. Một lời, chỉ một lời thôi, cô sẽ rơi vào tay anh ta. Bộ ngực vạm vỡ rộng lớn của anh che mất tầm nhìn cô. Song Liên được bao quanh bởi anh. Tay cô tự di chuyển, vươn lên chạm vào anh. Điều đó dường như khiến anh thoát khỏi trạng thái thôi miên. “Tránh xa tôi ra trước khi tôi làm điều gì đó mà cả hai chúng ta sẽ phải hối hận,” anh gầm gừ. Anh đẩy cô ra và lao đi. Song Liên thở hổn hển khi anh bước đi. Ngọc Thư đã đúng. Họ chỉ cần vượt qua ranh giới. Họ không cần phải thích nhau để quan hệ tình dục, phải không? Bởi vì có một điều cô chắc chắn. Quan hệ tình dục với Hoàng Thiên không phải là điều cô có thể hối tiếc. Cô trằn trọc trên giường cả đêm. Bị giằng xé giữa tin vui của Ngọc Thư và cuộc đụng độ với Hoàng Thiên, Song Liên không thể ngủ được. Cô hoàn toàn từ bỏ giấc ngủ và tung chăn ra. Đôi chân trần của cô đi qua những hành lang tối tăm và vắng vẻ, tiến về phía nhà bếp. Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô, phần còn lại của cơ thể cô phản ứng lại. Làm thế nào mà chỉ mùi hương của anh thôi cũng khiến cơ thể cô hưng phấn như vậy? Thân hình to lớn của anh ngồi ở quầy ăn sáng, chìm đắm trong suy nghĩ. Trong một lúc, cô quan sát anh. Chiếc mặt nạ thờ ơ khó chịu của anh đã biến mất, và cô nhìn thấy một vẻ u sầu cô đơn trong mắt anh. Cũng chính đôi mắt vài giờ trước nhìn cô với vẻ đói khát, hoang dại giờ trông buồn bã và đăm chiêu. "Tôi biết cô đang ở đó," Hoàng Thiên nói. "Tôi có thể nhận ra cô qua những điều nhỏ nhất." "Lại một đêm mất ngủ?" cô ấy hỏi.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD