Chương 9

1613 Words
Họ đã chịu nhiều thương vong trong đêm tấn công. Tin tức đã lan truyền khắp thành phố về ba người hùng đã cứu lâu đài. Lời kêu gọi huấn luyện và tuần tra khẩn cấp hơn bao giờ hết. Tại sao Song Kha và thủ lĩnh cảm thấy không cần thiết nhưng bây giờ lại tỏ ra rất quan trọng, cô không biết gì cả. Song Luân quay lại và thấy cô trên sàn bếp, với một con sói gần như đã chết trên người cô ấy. Ý nghĩ về cái chết của Hoàng Thiên ám ảnh cô. Con sói của cô tru lên và quẫy đạp trong cô. “Dù lý do là gì cũng không còn quan trọng nữa,” giọng nói càu nhàu của Song Luân kéo cô ra khỏi tâm trí. Anh nói chuyện với cha và thủ lĩnh. "Con gái của cha, em gái của tôi, suýt bị giết. Lâu đài đang gặp nguy hiểm và chúng ta phải chôn cất rất nhiều người vô tội. Chúng tấn công lâu đài với ý định giết mọi người. Chúng ta cần những con sói được huấn luyện. Chúng ta cần tuần tra và chúng ta cần làm điều đó bây giờ." Cha anh và thủ lĩnh không trả lời ngay. Song Liên có thể cảm nhận được sự tức giận của anh trai. Song Luân là người hướng về lẽ phải. Anh luôn tìm thấy lý do khiến cuộc đời trở nên có ý nghĩa. Sự sắp xếp đạt đến mức hoàn hảo tuyệt đối và không có một sự sai lầm trong đó. Nhưng lúc này, anh chẳng vui vẻ gì cả. Sự phẫn nộ cuộn trào thành từng đợt. "Tôi đang nói về việc bảo vệ gia đình của mỗi người chúng ta!" anh hét lên. "Chú ý giọng điệu của ngươi," Thủ lĩnh yêu cầu. "Tôi xin lỗi vì hành sự lỗ mãng của con trai tôi," Song Kha nói. "Hãy cho tôi một lý do chính đáng tại sao mọi người không đồng ý với điều này," Song Luân sôi sục. "Người của Thiên Minh muốn biết." "Con có kế hoạch cho việc đào tạo và tuần tra lâu dài không?" Cha của Song Luân hỏi. "Vâng. Tôi đã có một kế hoạch trong nhiều năm. Tôi sẽ bắt tay vào thực hiện ngay sau khi cha và thủ lĩnh chấp thuận," Song Luân nói, cố tỏ ra ăn năn. "Làm đi," Thủ linh trả lời. Trước sự ngạc nhiên của Song Liên, cha anh phản đối. "Ngươi không cảm thấy như vậy có chút cực đoan sao?" Song Kha nói với một giọng điệu khó chịu. “Đừng hỏi tôi,” Thủ lĩnh nói. Song Liên chưa bao giờ thấy thủ lĩnh chỉ huy theo cách đó. “Tôi muốn tham gia.” "Vâng, thưa ngài," Song Luân mỉm cười, cúi đầu kính cẩn. "Cảm ơn. Tôi sẽ bắt đầu ngay." Song Luân đặt tay lên lưng Song Liên và dẫn cô ra khỏi văn phòng của thủ lĩnh. “Anh không nên hét vào mặt họ như thế,” Song Liên mắng anh. "Tôi không quan tâm. Em gái và bạn đời của tôi sống trong lâu đài. Và tôi sẽ trở thành quân sư vào một ngày nào đó. Tôi phải phục vụ người dân của mình. Tôi không quan tâm tôi phải đối đầu với ai," Song Luân nghiêm nghị đáp. "Tôi sẽ không hiểu tại sao họ không chấp nhận điều đó. Tại sao họ lại không để chúng ta bảo vệ nơi này." "Anh sẽ không rời đi trong một thời gian?" Song Liên bình tĩnh nói. Song Luân cười khúc khích, kéo em gái lại gần và một cái ôm thật chặt. "Không," anh nhéo má cô. " Bây giờ, tôi có một chuyện rất quan trọng cần phải làm, tôi phải tạo cho Ngọc Thư một sự bất ngờ," anh nháy mắt và chạy đi. "Song Luân!" Song Liên gọi tên anh. Đó là một khoảnh khắc nhỏ, nhưng một khoảnh khắc có thể vực dậy tinh thần của cô chỉ trong một giây. Cô đi về phía trước lâu đài, nhìn quanh tiền sảnh. Cách đây không lâu, không gian đó đầy rẫy những kẻ bạo động muốn giết cô. “Anh ấy tỉnh rồi,” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô. Cô quay lại và thấy thầy lang đang đi về phía mình. Cô ấy là người cổ đại. Cha cô nói rằng cô đã ở đây từ trước khi Thiên Minh được thành lập. “Xin chào, Bích Tuyền,” Song Liên mỉm cười. "Anh ấy ổn chứ?" “Vâng," Bích Tuyền vẫy tay. "Anh ta mạnh hơn hầu hết những con sói mà tôi đã chữa trị. Tuy nhiên, anh ta sẽ có một vết sẹo. Không thể làm gì được. Hãy đi gặp anh ta," cô đề nghị. "Có chuyện gì vậy?" Song Liên buộc tội. "Ngươi âm mưu gì?" "Xảo quyệt?" Bích Tuyền nói với vẻ giận dữ giả tạo. "Tôi sẽ không bao giờ. Tôi chỉ biết rằng nếu một người đàn ông trẻ đẹp trai đã cứu mạng tôi, tôi sẽ đích thân cảm ơn anh ấy." Bích Tuyền liếc nhìn cô và bước vào lâu đài. “Cô ấy nói đúng,” Song Liên nghĩ. Cô nên đích thân cảm ơn Hoàng Thiên. Cô hít một hơi thật sâu rồi đi về phía phòng anh. Khi đến gần hơn, cô có thể nghe thấy giọng nói của anh và các anh trai của anh vang lên trong tiếng cười. Song Liên nhận ra rằng cô chưa bao giờ nghe Hoàng Thiên cười trước đây. Và mặc dù giọng nói của họ giống hệt nhau, bằng cách nào đó cô vẫn nhận ra giọng của anh. Trái tim cô rung động trước âm thanh đó. Cánh cửa của họ bị hé mở, và cô đẩy nó ra một chút và nâng giọng lên để thu hút sự chú ý. “Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn,” cô nói. Ba cặp mắt nhìn về phía cô. “Tôi muốn nói chuyện riêng với Hoàng Thiên." Hoàng Hà và Hoàng Linh nhìn cô chằm chằm một lúc. "Được rồi," họ nói, đứng dậy. Họ chạm vào vai Hoàng Thiên trước khi bước ra khỏi phòng. Cô ngồi xuống giường cạnh anh. Đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ, và lời nói của Song Liên nghẹn lại trong cổ họng. "Cô tìm tôi có việc gì?" Hoàng Thiên cáu kỉnh. "Anh có cần phải thô lỗ mọi lúc không?" Song Liên bắn trả. Ngay cả khi đang hồi phục sau đòn tấn công suýt chết, anh ta vẫn rất khó ưa. "Cô chỉ đứng nhìn và chờ chết," Hoàng Thiên vặn lại. "Cô có điều gì muốn nói?" "Thủ lĩnh còn không khó ưa bằng anh!" Song Liên giơ hai tay lên trong sự bực tức. "Tôi đến đây để cảm ơn anh đã cứu tôi!" "Thì ra là chuyện này," Đôi mắt của Hoàng Thiên dịu đi một chút. "Sao cũng được." "Câu trả lời thích hợp là không có chi," Song Liên sửa lại, khoanh tay trước ngực. Vết thương lớn trên ngực anh đã lọt vào tầm mắt của cô. Như Bích Tuyền đã nói, có một vết sẹo lớn ở một bên ngực. Cô chống lại suy nghĩ về hành động tiếp theo. “Không có chi,” Hoàng Thiên chế giễu. "Xong chưa?" "Tôi cần phải làm gì để trả ơn cho anh?" cô hỏi, mệt mỏi với thái độ của anh. "Nếu như anh ghét tôi như vậy, vì sao cứu tôi?" Mắt anh mở to ngạc nhiên. Song Liên nhếch mép cười, mừng vì đã làm anh giật mình. Sự cáu kỉnh của anh bắt đầu ảnh hưởng đến cô. Trên thực tế, lúc đó cô nghĩ anh sẽ mất mạng, đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ đến. Anh đã không ngần ngại đặt mình vào tình thế nguy hiểm vì cô. Anh gắt gỏng, xấu tính và thô lỗ, và cô không chịu đựng được anh. Nhưng anh đã cứu mạng cô. Cái cách anh đỡ viên đạn giúp cô, cảm giác cơ thể anh chảy máu khắp cơ thể cô. Hơi ấm và mùi máu của anh... Ký ức về việc Hoàng Hà và Hoàng Linh đỡ cơ thể anh ra khỏi cơ thể cô. Những giọt nước mắt xuất phát từ họ, nỗi sợ hãi nguyên sơ trong giọng nói của họ, và cả cô... Tất cả lại ùa vè, và nước mắt cô trào ra. "Tại sao anh làm điều đó, Hoàng Thiên?" cô hỏi, kìm lại cảm xúc. "Tôi" Hoàng Thiên tìm kiếm cách an ủi cô. Anh nhìn chằm chằm cô. “Tôi không biết,” anh trả lời, giọng anh trầm xuống. Cô chưa bao giờ thấy anh dễ bị tổn thương. Tất cả những bức tường giận dữ của anh đã bị phá bỏ. Như thể đó chỉ là một lớp vỏ ngoài để che đi sự yếu đuối trong anh. "Tôi cần phải." Trước khi cô kịp nhận ra, những ngón tay của cô đã chạm tới ngực anh và lướt dọc theo vết sẹo mới. Một cảm giác râm ran nóng bỏng lan khắp cơ thể cô khi da cô chạm vào da anh. Cô rút tay lại nhưng bị sốc khi Hoàng Thiên giật lấy cổ tay cô. Những hơi thở sâu chậm rãi. Đôi mắt bạc nóng chảy ngước lên nhìn cô. "Đừng dừng lại." Giọng khàn đặc, anh ấy nói.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD