Mấy ngày sau, cô không còn thấy lạ lẫm khi đón nhận những ánh mắt của Trần Việt nữa. Mối quan hệ giữa họ dường như đã có chút thay đổi, nhưng không phải là điều cô mong đợi.
Trần Việt vẫn giữ khoảng cách, ít nói và lạnh lùng, như thể cậu ta không muốn can thiệp vào không gian của cô và Dục Hiên. Nhưng mỗi lần cô nhìn cậu, lại thấy có gì đó lặng lẽ, không thể giải thích.
Chuyện này càng khiến cô cảm thấy mình không thể sống trong thế giới của Dục Hiên mãi mãi. Có những điều không thể cất lên lời, có những cái nhìn mà chẳng bao giờ trở thành câu nói.
Ngày hôm sau, khi cô bước ra khỏi lớp, vẫn là trời mưa. Không phải cơn mưa đậm đặc, mà là những giọt nước mát lành nhẹ nhàng rơi xuống.
Dục Hiên đứng dưới mái hiên, tựa vào lan can, không vội bước đi. Cậu chỉ đứng im, như thể đang đợi cô.
Cô không thể hiểu nổi cảm giác này. Có phải cậu đang đợi điều gì đó từ cô? Còn cô, liệu có thể nói ra những điều mà bản thân đang giấu kín?
Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một dài thêm, nhưng không ai muốn bước ra trước.
Trong giờ học, khi cô và Dục Hiên ngồi cách nhau vài bàn, cô cảm nhận được sự vắng mặt của những lời nói. Cậu không nhìn cô, cũng không nhìn ai khác. Mọi thứ cứ trôi qua như thế, không một lời giải thích.
Trần Việt có vẻ như nhận thấy sự thay đổi trong không khí, nhưng lại không hề chen vào. Cậu không phải là người phá vỡ tĩnh lặng ấy.
Nhưng cô cảm nhận rõ ràng, sự im lặng càng lúc càng mờ đi trong lòng cô, giống như một bức tranh vẽ nên bởi cảm xúc chưa thể nói ra
Những ngày sau đó, giữa Vân Tiệp và Dục Hiên dường như có một rào cản vô hình mà cả hai đều không thể vượt qua. Cô cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo trong không gian giữa họ, mặc dù mọi thứ vẫn như cũ. Không phải là sự thay đổi trong hành động, mà là trong cách nhìn, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi cả hai chạm mặt nhau.
Một sáng, khi bước vào lớp, Vân Tiệp vô tình nhìn thấy Dục Hiên đang đứng bên cửa sổ, đôi mắt cậu nhìn xa xăm, như thể đang chìm trong một thế giới khác. Cô đứng lặng một lúc, không biết mình có nên gọi cậu hay không. Nhưng rồi, trong phút chốc ấy, cô hiểu rằng, có những thứ cần thời gian để giải quyết, và đôi khi, im lặng cũng là một phần của quá trình ấy.
Cô bước đi, cảm thấy trái tim mình chợt nặng trĩu. Cái cảm giác này không dễ chịu chút nào, nhưng nó lại có một sự thật hiển nhiên – có thể, trong lòng cô và Dục Hiên đều đang có những điều chưa thể nói ra.
Mưa đã ngừng, nhưng không khí vẫn đẫm mùi ẩm ướt của đất trời. Dù là mùa thu, nhưng Vân Tiệp vẫn cảm thấy một cái lạnh lẽo không thể giải thích được. Cô và Dục Hiên lại cùng nhau đi qua sân trường, nhưng lần này, không có một lời nào được thốt ra.
Vân Tiệp nhìn lên bầu trời xám xịt, cảm thấy mình như bị bao trùm trong cái không gian ấy, một không gian đầy những điều chưa thể thổ lộ. Cô nhận ra rằng, dù không thể hiện ra ngoài, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cô vẫn cần Dục Hiên. Không phải vì sự hiện diện của cậu làm cô cảm thấy an toàn, mà vì cô biết, cậu là người duy nhất hiểu cô hơn tất cả.
Khi Dục Hiên nhìn cô, ánh mắt ấy lướt qua như một cơn sóng nhẹ, nhưng Vân Tiệp vẫn cảm nhận được sự thấu hiểu trong đó, dù chẳng có một từ ngữ nào được thốt ra.
Hôm sau, khi đi qua hành lang, Vân Tiệp vô tình bắt gặp ánh mắt của Dục Hiên. Cậu không vội quay đi, cũng không tỏ ra ngượng ngùng, chỉ nhìn cô trong im lặng. Một khoảnh khắc lạ lùng trôi qua, như thể thời gian đã ngừng lại.
Cô không thể hiểu được cảm giác ấy. Ánh mắt của Dục Hiên có gì đó khác biệt, không chỉ là sự quan tâm đơn thuần, mà còn là một cảm giác như cậu đang tìm kiếm điều gì đó trong mắt cô.
Cô nhìn lại cậu, rồi khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nhẹ nhàng, không lời, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác thật kỳ lạ. Có thể, đôi khi không cần phải nói ra lời, vì giữa họ đã có một sự kết nối vô hình, mạnh mẽ hơn bất cứ lời nói nào.
Ngày qua ngày, Vân Tiệp vẫn thấy mình càng lúc càng chìm trong những suy nghĩ về Dục Hiên. Cảm giác cô đơn trong lòng khi đứng giữa đám đông, nhưng chỉ có một mình cậu là người có thể làm cho cô cảm thấy không còn cô đơn nữa.
Tuy nhiên, càng lúc, cô càng nhận ra khoảng cách giữa mình và Dục Hiên đang dần trở nên lớn hơn. Cả hai chỉ đứng nhìn nhau từ xa, không ai dám bước lại gần. Những cảm xúc chưa được nói ra cứ như một bức tường vô hình, ngăn cản họ đến với nhau.
Dù không phải là không gian, nhưng mỗi lần đứng cạnh Dục Hiên, cô lại cảm thấy một sự xa lạ, như thể họ đang ở một vũ trụ khác nhau. Cô muốn tìm cách bước lại gần, nhưng lại sợ rằng cái khoảng cách ấy sẽ chỉ càng lớn hơn.
Một chiều khi cô đang vội vã rời lớp học để kịp chuyến xe quay lại phim trường, cơn mưa bất ngờ ập đến. Cô đứng dưới mái hiên, vội vàng lấy điện thoại gọi cho tài xế, nhưng trời mưa càng lúc càng nặng hạt.
Lúc ấy, một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh cô. Dục Hiên. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác của mình và khoác lên vai cô. Cô nhìn lên, ngạc nhiên, nhưng không kịp phản ứng.
“Cậu không sợ lạnh à?” Cô hỏi, giọng hơi run run vì cái lạnh của mưa.
“Cũng không sao,” Dục Hiên chỉ nhún vai, rồi quay sang nhìn cô, nhưng ánh mắt cậu dịu dàng đến lạ. “Cậu cần giữ ấm.”
Cô không nói gì thêm, chỉ cảm thấy trái tim mình ấm lại một chút trong khoảnh khắc ấy. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, như thể, mặc dù giữa họ có những điều chưa được nói, nhưng chỉ cần cậu ở đây là đủ.
Cứ mỗi ngày qua đi, Vân Tiệp lại cảm thấy mình càng bị cuốn vào sự bận rộn của công việc. Nhưng những buổi chiều ngồi trong lớp học, cô luôn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó. Có thể là Dục Hiên, có thể là những lời chưa thể thổ lộ.
Sự xuất hiện của Trần Việt làm cô càng nhận ra rằng, cô đã không thể giữ được mọi thứ như trước. Trần Việt là người ít nói, lạnh lùng, và có vẻ không thực sự quan tâm đến những chuyện xung quanh. Nhưng cô lại không thể phủ nhận rằng, mỗi khi cậu nhìn mình, cô lại cảm thấy một cái gì đó nhẹ nhàng, không thể giải thích.
Tuy nhiên, dù là vậy, Trần Việt vẫn không phải là người làm trái tim cô rung động. Cậu là người bên ngoài câu chuyện, chỉ có Dục Hiên mới là người duy nhất có thể làm điều đó.
Một chiều cuối tuần, Vân Tiệp tự mình ra ngoài, tìm chút không gian yên tĩnh để suy nghĩ. Mùa thu vẫn lặng lẽ trôi qua, nhưng trong lòng cô có một cảm giác nặng nề. Những ngày càng trở nên bận rộn hơn, càng lúc cô càng thấy mình lạc lõng trong thế giới ồn ào của sự nổi tiếng.
Cô ngồi trong một quán cà phê nhỏ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng và những ánh đèn vàng ấm áp. Lòng cô chợt trống rỗng. Có thể, mọi thứ bên ngoài không quan trọng, nhưng trong khoảnh khắc này, cô nhận ra điều duy nhất mà cô thật sự cần là Dục Hiên.
Cô nhắm mắt lại, như thể tìm thấy chút bình yên trong đêm tối. Thời gian dường như đã ngừng lại, và mọi lo lắng, bộn bề của cuộc sống đều tan biến. Nhưng có một điều không thay đổi: cô cần cậu, cần sự hiện diện im lặng mà đầy thấu hiểu của Dục Hiên.
“Càng nổi tiếng, tớ càng cần cậu,” cô thì thầm một mình, như một lời tự nhủ, một lời nguyện ước khẽ khàng trong lòng.
Câu nói ấy, dù không được nói ra với Dục Hiên, nhưng cô hiểu rằng, một ngày nào đó, họ sẽ vượt qua tất cả những điều chưa nói, và tìm lại được sự kết nối đã bị lãng quên. Và dù thế giới có quay cuồng thế nào, cô sẽ luôn cần cậu bên cạnh, dù chỉ là một bóng hình lặng lẽ trong cuộc đời mình.