Chương 6. Nhân sinh dưới ngòi bút của Ti Mệnh.

2251 Words
Nguyệt Ly mấy ngày liền đều dạo chơi ở Nhân Giới, trong mắt nàng nhân giới chính là mảnh đất phồn hoa, náo nhiệt hơn nữa ở đây cũng không phải luyện kiếm, chép kinh càng không phải chịu sự quản thúc. Nguyệt Ly sau lưng đeo thất huyền cầm, y phục hồng hắc bước vào một tửu lầu tên Nguyệt Lâu. Nguyệt Lâu bài trí vô cùng lạ mắt ở giữa có một đài lớn cho ca nữ múa hát, xung quanh đặt những giá nến cao, ánh sáng vàng tỏa ra lung linh huyền ảo. Nàng theo thói quen chọn một bàn gần cửa sổ, gọi một đĩa bánh hoa mai và một vò rượu mao đài thượng hạng vừa uống rượu vừa ngắm trăng nghe tiếng cổ cầm du dương. Nguyệt Ly thầm cảm thán người phàm thật biết hưởng thụ. Nguyệt Ly nâng chén rượu nóng, hương rượu mao đài lâng lâng khó tả tuy không sánh bằng nhan tửu dực giới nhưng cũng xem như cao phẩm , vừa đưa lên miệng đột nhiên tiếng đàn ngưng bặt thay vào đó là tiếng đổ vỡ của bàn ghế, chén đĩa. Nguyệt Ly bị mất hứng bực bội quay lại nhìn. Thì ra một công tử áo gấm ăn chơi đang làm loạn , Nguyệt Ly bực bội dằn mạnh chén rượu chưa kịp uống xuống bàn, rượu trong chén sánh ra hơn phân nửa. Hắn nghe thấy liền liếc mắt nhìn nàng chỉ thấy bóng lưng và mái tóc đen dài toát ra sự quỷ mị khó tả. Ông chủ tửu lầu vội chạy đến. - Lan công tử, bớt giận. Không biết chuyện gì khiến công tử bực bội như vậy ?! - Ả ta?! Ả ta rốt cuộc có biết chơi đàn không? - Công tử Diệu Hằng chính là người chơi đàn hay nhất Nguyệt Lâu. Không biết cô ấy làm ngài không vừa lòng chỗ nào? - Giỏi nhất Nguyệt Lâu?! Chỗ các ông toàn loại ca nữ tầm thường như vậy sao? Lần trước ta đến người chơi đàn không phải cô ta. Tìm người đó cho ta. - Lan Công tử ngài... thật làm khó tiểu nhân. Ca nữ trước đây từ lâu đã... - Câm miệng. Nếu nữa canh giờ nữa không có, cả Nguyệt Lâu này lẫn ông đừng mong còn cơ hội thấy ánh sáng của Vạn An. - Công tử tha tội, công tử tha tội, tiểu nhân... Nguyệt Ly bỗng thấy thú vị, không hiểu một tay chơi đàn thành thục điêu luyện đến mức nào mà có thể khiến người hắn ngày nhớ đêm mong như vậy. Nguyệt Ly dùng một khăn lụa đen che mặt cùng thất, trên vai vẫn mang thất huyền cầm đẩy ghế bước đến gần hắn góp vui. - Vị công tử này thật biết làm khó người khác. Công tử quay lại nhìn nàng, trong mắt hắn nhiều hơn cả sự giẫn dữ là sự thê lương, chua xót. Niềm đau dù dùng bao nhiêu sự cố gắng cũng không che được. Nguyệt Ly nhìn thấy nội tâm đầy đau khổ của hắn nhếch mép cười, cười kẻ đau khổ lại đi gieo dắt đau khổ cho người khác. Hắn nhìn nàng ánh mắt vừa chạm phải ánh mắt nàng thoáng chút dao động. Nàng nhìn hắn bước đến càng gần. - Ngươi là người rõ nhất không thể nào gặp lại cô ta, nhưng lại cố đem đau khổ của mình gieo dắt đau khổ cho người khác?! -... Cô quen ta? - Ta không quen ngươi nhưng ta hiểu được ngươi. Ta biết dù có là Hằng Nga trên Thiên Cung chơi đàn cũng không thể qua được tiếng đàn của nữ nhân trong lòng ngươi. Vừa hay ta cũng biết chút ngón đàn, ngươi có muốn cược với ta không? - Cược gì? - Ta gãy một khúc nếu tiếng đàn của ta khiến ngươi hài lòng thì ngươi phải đồng ý mọi điều kiện của ta. Được chứ? - Được. Nhưng nếu ta không hài lòng thì sao? - Tùy ý ngươi định! Nguyệt Ly đặt thất huyền cầm lên bàn trúc trên đài, sau đó gọi vị công tử mới cược đến ngồi đối diện nàng. Nguyệt Ly nhìn vào mắt hắn, hắn cũng không chút né tránh mặc nàng nhìn. Cả Nguyệt Lâu đều vây lấy xem trò vui, Lan Công Tử này xem chừng không dễ chiều vị cô nương này không biết lượng sức đùa với lửa rồi. Nguyệt Ly bắt đầu gẫy đàn, ngón tay thanh mảnh, tì lên dây thất huyền cầm âm thanh trầm bổng du dương như nước chảy, mây trôi. Khúc nhạc trên ngón tay nàng thánh thót đưa nàng vào tâm thức của Lan Công Tử. Lan Công Tử thực chất là Lan Tức - Thái tử Nam Quốc. Năm Lan Tức mười lăm tuổi chàng gặp một tỳ nữ tên A Nhược, dung mạo như hoa anh thảo trong sương, xinh đẹp dịu hiền, đặc biệt tiếng đàn của nàng như thực như hư đã dần chiếm lấy trái tim chàng. Lan Tức đem lòng say đắm tỳ nữ này, cất nhắc nàng làm tỳ nữ cận thân. Hai người ngày đêm kề cận, A Nhược dưới sự bảo bọc của vị thái tử từ lòng ngưỡng mộ nam nhân anh tuấn tài ba ấy nàng đã đem lòng yêu thương bậc chủ tử. Vốn dĩ Lan Tức nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ nàng, cho nàng bình an sống cạnh mình là đủ nhưng tình cảm vốn là thứ khó đoán và khó kiểm soát chàng ngày càng muốn cưới nàng về nhà. Mẫu Phi chàng một vị nương nương hơn hai mươi năm sống trong cung cấm, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết con trai mình có tình ý với tỳ nữ cận thân. Bà vì muốn dẹp bỏ kẻ làm vướng chân mà ban lệnh giết A Nhược, bậc trữ quân sao có thể chỉ biết đến tư tình nam nữ. Lan Tức đã xin tha chết cho A Nhược thề rằng cả đời không gặp lại nàng. Ngày hắn cưới đại công chúa Mông Cổ cũng là ngày A Nhược được tha mạng. Tuy nhiên Mẫu Phi của chàng để chắc chắn ngôi vị cho con trai mình, dẹp tan lời đồn đoán đã ra lệnh bán nàng vào chợ đen. A Nhược bị bọn buôn người hành hạ đủ đường, đánh đập lên xuống đến khi gần mất mạng thì bị bán vào Nguyệt Lâu làm ca nữ. Lan Tức trong một lần hạ giá vi hành đến Nguyệt Lâu đã gặp lại người con gái mình thương. A Nhược trước mặt hắn không còn là một tiểu nha đầu vui vẻ hoạt bát, ánh mắt sáng trong như anh sao trời, trong mắt nàng giờ đây bi thương và ngập nước mắt. A Nhược giương ánh mắt vô hồn lạnh nhạt nhìn hắn như nhìn kẻ xa lạ. Vài hôm sau Lan Tức một lần nữa đến Nguyệt Lâu chỉ mong gặp được nàng tuy nhiên một tin sét đánh đã khiến hắn suy sụp hoàn toàn. A Nhược được một lão trang ở ngoại thành mua về làm thiếp, vài ngày nữa sẽ rời đi. Hắn gần như chết lặng thì một tiểu đồng chạy xuống mời hắn lên lầu. Lan Tức biết đâu được đó là lần cuối cùng hắn được gặp người con gái đó. Người con gái một thân giá y đỏ thẩm ra đi mãi mãi trong lòng hắn, cây trâm ngọc còn cắm sâu trên ngực trái, nơi đó trái tim bị phong trần vùi dập đập từng nhịp chậm lại rồi ngừng hẳn. Mặc cho Lan Tức gào khóc thế nào sắc mặt nàng vẫn thản nhiên như lần đầu hắn gặp nàng, máu trên khóe miệng chảy một dòng đỏ thẩm. Đến đây Nguyệt Ly liền nhắm mắt, ngón tay ấn chặt phím đàn rồi chuyển hướng, tiếng đàn như thôi miên tâm thức đưa Lan Tức đến trước căn phòng định mệnh đó. Lan Tức vô thức kéo cửa bước vào nhưng bỗng có một lực vô hình ngăn hắn lại. Lẫn trong tiếng đàn là một giọng nói êm tai: - Phía sau cánh cửa này chính là người ngươi muốn gặp. Ngươi muốn làm gì đều có thể làm duy chỉ có thay đổi kết cục là không thể. Ngươi còn muốn vào không?! Lan Tức không chút chần chừ kéo cánh cửa nói: - Ta muốn. Chỉ cần được gặp nàng ấy bất luận là gì ta đều nguyện ý. Cánh cửa trong tay hắn chợt mở rộng. Lan Tức bước vào, khung cảnh đó không khác chút nào với đêm đó. A Nhược ngồi ở mép giường, thân mặc giá y đỏ tươi, đầu cài trâm hoa xinh đẹp vô ngần. Lan Tức nhìn thấy liền chạy đến ôm lấy nàng, cằm tựa vào hỏm vai nàng, nước mắt chôn sâu trong tim không kìm được mà trào ra. - A Nhược!!! Ta xin lỗi nàng! A Nhược, ta làm tất cả chỉ muốn nàng một đời bình an nhưng cuối cùng lại chính tay ta đẩy nàng vào chỗ chết. A Nhược choàng tay ôm lấy chàng, mỉm cười nhưng nước mắt tuôn rơi: - Lan Tức! Ta không trách chàng. Cuộc đời ta từ khi sinh ra vốn là chuỗi bi thương được gặp chàng chính là thượng đế rũ lòng thương. - A Nhược!!! Hôm nay ta không phải thái tử chỉ là nam nhân trong lòng nàng. Cả đời ta chỉ yêu mình nàng. A Nhược, nàng có nguyện ý kết tóc với ta không?! A Nhược không trả lời chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Lan Tức nắm lấy tay nàng, lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi lấy khăn trùm đầu đội lên cho nàng. Hai người cùng đứng dậy, căn phòng nhỏ bỗng chốc biến thành lễ đường, lụa đỏ nến sáng. Lan Tức mỉm cười nắm tay nàng cùng bước vào lễ đường. Sau khi hoàn thành lễ cưới, chén rượu giao bôi đã cạn, Lan Tức đưa tay nâng khăn che mặt cô dâu lên. Khuôn mặt A Nhược mỉm cười nhìn hắn, Lan Tức ôm lấy nàng vào lòng rồi nói: - A Nhược!!! Bây giờ ta đi tìm nàng cùng nàng luân hồi chuyển kiếp có được không?! - Không! Lan Tức! Chàng là chân mệnh thiên tử, là bậc minh quân của Nam Quốc rất nhiều người dân quốc mẫu cần chàng. - Nhưng ta không muốn làm quân vương nữa, ta chỉ muốn đến gặp nàng. - Thiếp một đời trầm luân chịu bao khổ cực, nhưng thiếp biết dân chúng Nam Quốc còn khổ hơn nhiều. Chàng phải giúp thiếp, giúp họ có một cuộc đời không còn phải khổ cực như thiếp nữa. Thiếp sẽ ở chân cầu Nại Hà đợi chàng, cùng nhau luân hồi. - Nhưng ta không muốn nàng ở một mình nữa. Không có ta nàng phải chịu lạnh lẽo, nàng sợ thì phải làm sao?! - Chỉ cần chàng còn yêu thiếp, thiếp sẽ không sợ. Thiếp sẽ đợi chàng, thiếp rất kiên nhẫn chàng không cần vội, chàng cứ làm tất cả điều mình muốn sau đó hãy đến tìm thiếp. Nhưng đổi lại kiếp sau... kiếp sau chàng phải yêu thiếp trước, cả đời chỉ được cưới một mình thiếp có được không?! - Nhất định ta sẽ đến tìm nàng. Kiếp sau dù có thế nào ta cũng chỉ yêu và cưới một mình nàng. A Nhược gật đầu mỉm cười, kéo tà áo Lan Tức nhướng chân đặt nụ hôn sâu lên môi hắn. Cũng chính lúc nụ hôn đó đặt lên, A Nhược đã tan biết vào trong hư vô, cảm giác vẫn còn đó nhưng nàng đã không còn trong lòng hắn. Nguyệt Ly cuối cùng dùng một ngón trầm kết thúc bản đàn bi thương đó. Lan Công Tử trước mặt nàng cả người run lên nức nở: - A Nhược!! Chờ ta... sẽ nhanh thôi. Nguyệt Ly thu cây thất huyền cầm đứng dậy khi cách hắn một bước chân liền nói: - Chắc trong lòng Lan Công Tử đã có đáp án?! Lan Tức sau khi bình tĩnh, đứng dậy cúi đầu nói: - Đa tạ cao nhân. Cao nhân tùy ý ra điều kiện chỉ cần Lan Tức có khả năng sẽ dốc lòng trả ơn. - Ta vô cùng thích Nam Quốc... ta chỉ muốn Nam Quốc ngày càng thịnh vượng, bách tính bình an, sung túc. Đây đâu cũng là cảnh phồn hoa tráng lệ. Ngươi yên tâm là bậc Minh Quân, ta đảm bảo A Nhược của ngươi ở nơi cửu tuyền không phải chịu khổ nữa. Nguyệt Ly không chờ hắn trả lời mà một mạch bỏ đi. Nàng thấy rất nhiều chỉ có điều không thấy ánh mắt dõi theo mình cả buổi từ trên lầu. Nam nhân áo gấm của quan phủ nhìn nàng rồi nắm chặt hầu bao thêu hình hoa lưu ly năm cánh. Nam Quốc sau khi Lan Tức lên ngôi mở ra một trang sử hưng thịnh an khang, bách tính không còn lầm than. Kim Ngạn thừa tướng chính là cánh tay phải của hoàng đế, lưu vào sử sách là bậc liêm quan nghìn năm hiếm có.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD