Binh lính cố hết sức cậy lên bỗng nhiên nắp hòm bật lên, bọn họ ngã nhào ra, binh lính bước đến nhìn số vàng bạc ttong đó. Toàn bộ vàng bạc trang sức đều khắc chữ "Vương".
- Đại nhân, đúng là cống phẩm Vệ Quốc.
Vị tổng bộ cùng hắn nhanh chóng bước đến, mặt hắn vẫn không biến sắc nhưng có chút không tin vào mắt mình. Đám binh lính nhanh chóng đến áp giải hắn, người nhà hắn sợ hãi khóc lóc chạy theo. Nguyệt Ly nghe thấy liền quay đầu.
- Kim nhi! Mấy người đừng bắt nó! Nó không có tội.
Người này! Người này chính là tiểu nương tử năm đó! Hắn chính là con của tiểu cô nương và lão gia gia đó sao? Hắn chính là con của một tiểu thiếp thứ mười sao? Không biết hắn đắc tội gì với Ti Mệnh mà bị viết nên một cuộc đời trắc trở như vậy.
Vị Thừa Tướng Kim Ngạn bị đẩy vào một căn phòng giam ẩm mốc chỉ có một ngọn nến hiu hắt, tối om. Hắn vừa bước vào, quân lính đóng sầm cửa, khóa chắt lại. Trong căn phòng tối vang lên tiếng nói đầy tinh nghịch:
- Nếu ngươi bớt tự tin một chút thì kết quả đã khác.
Kim Ngạn quay lại nhìn thấy nàng đang ngồi trên chiếc bàn gỗ duy nhất cạnh ngọn đèn dầu, chân đung đưa nhìn hắn mỉm cười.
- Sao cô có thể vào đây?
- Ta muốn ở đâu thì ở đó.
- Rốt cuộc thì cô là ai? Tại sao người khác lại không nhìn thấy cô?
- Ngươi đã hỏi ta câu này mấy lần rồi đấy. Ta nhắc lần cuối ta là chủ nhân của chiếc vòng ngươi đang cầm. Còn sao bọn họ không nhìn thấy... vì ta và họ không cùng một thế giới. Chỉ có ngươi thấy thôi.
- Vậy cô theo ta đến đây để lấy vòng?
- Đúng vậy.
Kim Ngạn lấy vòng ra định đưa cho nàng, Nguyệt Ly lại nói:
- Ngươi cứ tạm cầm đi. Nếu ngươi gặp nguy hiểm ta còn biết. Sau khi ra ngươi an toàn ra ngoài ta sẽ lấy lại.
- Cô giúp ta?! Ta không cần.
- Thôi nói câu trong sạch đi. Ta biết ngươi chính trực, liêm khiết nhưng mà không phải ai tốt, trời xanh cũng an cho bài tốt đâu.
- Cô tin ta?
- Đương nhiên. Dù là đứa trẻ một đứa trẻ mới sinh ra cũng không tin có kẻ tham quan nào cướp cống phẩm mà đem giấu trong phủ mình, lại còn dễ kiếm như vậy. Chắc chắn có kẻ giá họa cho ngươi.
Kim Ngạn trầm ngâm suy nghĩ. Từ khi sinh ra một con thứ như hắn mà lại được phụ thân trọng dụng vốn người trong phủ đều không vừa mắt, ghen ghét, đố kị hắn. Nguyệt Ly nhìn xung quanh một lượt rồi nói:
- Chỗ này tồi tàn như vậy, vừa bẩn, vừa tối. Đừng nói ngươi làm quan mà không được trọng dụng đó nha?!
Hắn vẫn không đáp lại, chỉ nhìn nàng lặng thinh. Nguyệt Ly chán nản đứng xuống:
- Ở đây một tối đi. Ngày mai ngươi ngủ dậy liền có thể ra ngoài.
- Ngày mai?!
- Đúng vậy. Nhớ đừng làm rơi đồ của ta. Nếu không ta sẽ biến ngươi thành chuột.
Nguyệt Ly búng tay căn phòng sáng hẳn lên ấm áp hơn hẳn, xung quanh bỗng chốc sạch sẽ hẳn rồi biến mất. Kim Ngạn nhìn xung quanh không còn thấy nàng mà chỉ thấy rất nhiều đèn dầu. Hắn lấy chuỗi bạc ra, nhìn viên dạ minh châu đang phát sáng trên đó liền nhớ đến câu nàng nói " ta và bọn họ không cùng một thế giới, chỉ có ngươi thấy được ta". Nàng và hắn không cùng một thế giới, vậy nàng là người ở thế giới nào, tiên tử sao? Hắn liền nhớ đến vết bớt trên trán nàng, một đóa lưu ly xanh lam xinh đẹp, hình như hắn từng gặp nàng ở đâu đó nhưng đầu óc trống rỗng lúc quen lúc lạ.
Sáng hôm sau, Kim Ngạn giật mình thức dậy vì tiếng của binh lính. Quan tổng bộ mở cửa bước vào đỡ hắn đứng dậy:
- Thượng thư đại nhân, ngài ra ngoài được rồi.
- Hả?!
- Thật xin lỗi đã bắt oan ngài, để ngài chịu khổ rồi. Hôm nay Kim Ngụy đã đến nhận tội, nói hắn đã cướp cống phẩm của Vệ Quốc rồi giá họa cho ngài. Sự việc đã sáng tỏ ngài có thể ra ngoài rồi.
Kim Ngạn về đến phủ mãi vẫn không thấy nàng xuất hiện, tay cầm chuỗi bạc ngắm nhìn rồi đi đi lại lại trong hậu viện. Mẫu thân thấy hắn trở về vội vàng đến thăm, Kim Ngạn liền trấn an vài câu rồi trở về thư phòng. Kim Ngụy chính là đích tử trong nhà, con trai trưởng của phụ thân lần này bị bắt vì tội cướp cống phẩm ít nhất cũng là chém đầu chiêu cáo thiên hạ. Kim Ngạn vốn từng nghĩ đến nhưng không ngờ đích thực là hắn, càng không hiểu tại sao hắn sắp đạt được mục đích lại tự nguyện nhận tội. Rốt cuộc nàng ấy đã làm gì mà Kim Ngụy lại nhận tội?
Kim Ngạn bỏ chuổi bạc vào một chiếc túi lụa thêu hoa lưu ly vô cùng tỷ mỉ đeo vào đai lưng rồi đi đến một tủ sách lớn. Hắn tìm hết sách cổ này đến sách cổ khác đều không thấy bất cứ ghi chép nào về thế giới khác mà nàng nói đến.
Sáng sớm hôm sau Nguyệt Ly đến phủ Thừa Tướng tìm Kim Ngạn. Nàng vừa đến sân hậu viện của hắn liền thấy sau tán cây tùng bách một tiên tử vô cùng xinh đẹp, xiêm y trắng như thiên nga, mái tóc đen buông dài, thân y phát ra tiên khí. Tiên tử lẳng lặng quan sát thư phòng của Kim Ngạn một lát sau mỉm cười, nhẹ nhàng rời đi. Nguyệt Ly đẩy cửa bước vào thư phòng, Kim Ngạn đang chăm chú luyện chữ nghe tiếng động liền dừng bút ngước nhìn hắn. Nàng bước đến đưa tay ra trước mặt hắn.
- Trả vòng!
Kim Ngạn buông bút xuống không trả lời nàng, lấy từ trong túi lụa ra cầm trên tay hỏi nàng:
- Tại sao cô lại giúp ta?
- Hả?! Không phải ta nói rồi sao? Vì ta muốn lấy lại vòng.
- Dù ta không biết cô thuộc thế giới nào nhưng theo ta thấy cô muốn lấy chắc chắn không cần đến sự đồng ý của ta. Đúng không?
- Ta... ta đâu có lợi hại như vậy. Ta muốn lấy đương nhiên cần sự đồng ý của ngươi.
- Vậy cô làm sao để Kim Ngụy thú tội?!
- Chuyện đó... ngươi không cần biết. Hai chuyện này đâu có giống nhau?! Ngươi trả vòng cho ta, chúng ta không còn liên quan gì.
Kim Ngạn vẫn nắm chặt vòng trong tay làm Nguyệt Ly bực mình trừng mắt nhìn hắn:
- Không phải phàm nhân có câu " quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" sao?! Ngươi định nuốt lời à?!
Kim Ngạn đứng dậy bước đến gần Nguyệt Ly, nàng giật mình lùi bước.
- Ngươi đừng đến gần ta.
-....
- Ngươi để ở kia ta tự lấy.
Kim Ngạn không hiểu tại sao nàng tránh xa hắn nhưng vẫn làm theo đặt chuỗi bạc xuống bàn. Nguyệt Ly nhìn hắn ánh mắt cảnh giác bước vội đến lấy đeo lên che đi vết bớt lưu ly rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Trước khi biến mất còn để lại một câu:
- Còn một lý do nữa, chính là ta không muốn ngươi bị lưu vào sử sách là tham quan, sứ mệnh của ngươi ắt hẳn thanh cao như thiên sứ. Vậy nên sống cho tốt, đừng làm ta thất vọng.
- Sứ mệnh thanh cao?!
Kim Ngạn định đuổi theo thì nàng đã biến mất như chưa từng xuất hiện, hắn đứng sững giữa thềm cửa, mắt nhìn xa xăm lên bầu trời trong xanh, làn gió lay nhẹ tán tùng bách trong hậu viện.