Chương 6: Tứ Viện Hai Khu

1623 Words
Đứng trên tầng cao nhất của hành chính viện có thể nhìn bao quát toàn bộ mọi thứ bên trong Bạch Ngọc Kinh, văn phòng hiệu trưởng chính là ở vị trí có tầm nhìn tuyệt vời này. Tông Chính Diệu tóc đã điểm bạc, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được dấu vết của tuổi già, yên lặng nghe Thẩm Hội Trúc kể lại chuyện. “Toàn bộ quá trình chính là như vậy.” Thẩm Hội Trúc nói ra ý kiến ​​của mình: “Hắn có thể cùng tôi đến Bạch Ngọc Kinh, có lẽ là do kích động sau khi thất tình, chứ không phải tò mò về sự tồn tại của Bạch Ngọc Kinh.” Thẩm Hội Trúc lại bổ sung một câu: "Thậm chí còn không tính là thất tình nữa." Tông Chính Diệu nghe vậy cười nói: “Cô chắc chưa từng thất tình chứ?” "Thường thì đều là tôi vứt bỏ người khác.” Tông Chính Diệu rất hứng thú thảo luận về cuộc sống với các học sinh của mình: "Cô có biết làm thế nào con trai có thể nhanh chóng biến thành đàn ông không?" Thẩm Hội Trúc nhún vai, rõ ràng, cô không quá quan tâm. “Thất tình, tang phụ.” Ngữ khí Tông Chính Diệu bình tĩnh, trên mặt lộ ra một tia hoài niệm: “Cái đầu tiên khiến cho nam sinh thật sự biết mình còn chưa đủ tốt. Cái thứ hai lại là thứ chân chính làm nên đại lương của nam sinh.” Thẩm Hội Trúc mím môi cười nói: “Hiệu trưởng có rất nhiều chuyện xưa sao.” Tông Chính Diệu phất phất tay: "Cứ coi như tôi đùa chút thôi." "Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước." Tông Chính Diệu gật đầu: "Cám ơn cậu đã vất vả, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi." Sau khi Thẩm Hội Trúc rời đi, Tông Chính Diệu đứng dậy và đi đến cửa sổ phía sau, phía sau Hành chính viện chính là Ám Hương viện. Lúc này trong Ám Hương viện có một ông lão râu tóc trắng tinh đang thả mồi xuống ao. Bà lão bên cạnh ông ấy không biết đang nói gì với ông, sau đó đưa tay đoạt lấy cầu câu trong tay ông ấy tự mình buông dây câu xuống ao. Tông Chính Diệu lặng lẽ nhìn vào trong Ám Hương viện, trên mặt bất giác nở một nụ cười, nụ cười trong sáng như một đứa trẻ. Dừng chân ở trong chung cư, sau khi thu dọn đồ đạc, Lạc Tiểu Xuyên ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng khách, nhất thời trong phòng quá yên tĩnh, anh nhìn Trương Vĩ đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vì vậy không khỏi bắt chuyện. "Cậu vừa thi đại học xong sao?" Trương Vĩ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Không có." Nghe vậy, Lạc Tiểu Xuyên cũng có chút kinh ngạc, anh nhớ tới trước đó Thẩm Hội Trúc có nói trường đại học tuyển học sinh mới. Thấy Lạc Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, Trương Vĩ giải thích nói: "Tôi lớn lên ở cô nhi viện, đã sớm hòa nhập xã hội." Thần sắc Trương Vĩ dần ảm đạm: "Tôi đã chịu khổ rất nhiều vì không có bằng cấp và kỹ năng. Tôi rất ghen tị với những người bạn cùng trang lứa có thể vào đại học. Đó là thứ tôi vĩnh viễn không thể với tới." "Vì vậy, khi họ tìm thấy tôi, tôi đã đồng ý mà không hề nghĩ ngợi, bởi vì đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi vận mệnh của mình. Tôi không muốn bỏ lỡ nó. Dù có bị lừa thì cùng lắm lại ra ngoài đánh đinh ốc.” "Nhưng hình như tôi đã đặt cược chính xác, nơi này thoạt nhìn rất giống trường học." Lạc Tiểu Xuyên muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, anh chưa từng trải qua, chỉ có thể lắng nghe mà không thể đồng cảm với anh ta. "Anh Vĩ. . ." Lạc Tiểu Xuyên vừa muốn an ủi vài câu, lại thấy ánh mắt Trương Vĩ không tốt, hiển nhiên là không hài lòng với xưng hô này. Lạc Tiểu Xuyên vội vàng đổi lời: "Đồng học Trương Vĩ, này, xưng hô này có phải quá mới lạ hay không?" Trương Vĩ suy nghĩ một chút, tựa hồ có chút thỏa hiệp nói: "Được, cậu muốn làm gì thì làm." Đúng lúc này, từ đồng hồ của bọn họ vang lên thông báo, sau khi Lạc Tiểu Xuyên chạm vào màn hình đồng hồ, trước mắt hiện lên một tin nhắn, Lạc Tiểu Xuyên liếc nhìn Trương Vĩ, phát hiện anh cũng đang nhìn cái gì đó, nhưng Lạc Tiểu Xuyên lại không nhìn thấy rõ. "Tám giờ sáng mai, tân sinh tập trung trước quảng trường trung tâm để chuẩn bị cho nghi thức nhập học." Tin tức trên hình chiếu từ từ biến mất, hai người nhìn nhau. “Có phải thông báo nhập môn không?” Trương Vĩ hỏi. Lạc Tiểu Xuyên gật đầu nói: "Trường học này khai giảng khá sớm." "Người đưa tôi đến đây nói với tôi rằng trường học có thể bắt đầu sau khi tân sinh cuối cùng đến." Trương Vĩ nhớ lại những gì người khác đã nói với anh ta trước đây. “Chẳng lẽ tôi là người tới sau cùng?” Lạc Tiểu Xuyên lẩm bẩm nói: “Nơi này kỳ quái thật.” Lạc Tiểu Xuyên nói với Trương Vĩ làm thế nào anh đi đến đây. Trương Vĩ ban đầu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng biểu cảm dần thay đổi, cuối cùng anh ta nhìn Lạc Tiểu Xuyên với vẻ không thể tin được. “Thật sao?” Trương Vĩ sợ mình nghe lầm, xác nhận lại lần nữa. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Tiểu Xuyên, Trương Vĩ lâm vào trầm tư, anh ta vô thức quay đầu nhìn xung quanh. Cuối cùng, cả hai người đều rơi vào trầm ngâm, họ sinh ra dưới lá cờ đỏ và lớn lên ở xuân phong, trong khoảng thời gian ngắn khó mà tiếp thu. “Cốt truyện cũ kỳ tiểu hỏa phế sài cả ngày tuyển người, từ đây bảo vệ hòa bình thế giới sẽ không tồn tại thật sự đi?” Trương Vĩ không khỏi thốt ra. Tuy nhiên, Lạc Tiểu Xuyên nhớ lại những gì Thẩm Hội Trúc đã nói, chân tướng của thế giới này rốt cuộc là gì nhỉ? Thật thái quá. “Có ai nhắc tới câu ‘chân tướng thế giới’ với anh không?” Lạc Tiểu Xuyên hỏi Trương Vĩ. Trên mặt Trương Vĩ lộ ra nghi hoặc, sau đó thử nghĩ lại, lại có chút kinh ngạc nói: "Thật sự có người nói với tôi lời này, nhưng lúc ấy tôi không để ý." Trương Vĩ bây giờ nghĩ về nó, nếu những gì Lạc Tiểu Xuyên nói là sự thật, thì nơi được gọi là Bạch Ngọc Kinh này thực sự ẩn giấu một bí mật lớn. Không, sự tồn tại của nơi này dường như là một bí mật lớn. Trương Vĩ không thể không hỏi: "Bạch Ngọc Kinh rốt cuộc là chỗ nào?" "Bầu trời Bạch Ngọc Kinh, mười hai lâu năm thành. Tiên nhân vỗ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh. . ." Lạc Tiểu Xuyên nhẹ nhàng nâng cằm: "Nghe nói Bạch Ngọc Kinh là tiên địa, chỉ có trong truyền thuyết." Trương Vĩ cả kinh: "Chính là nơi này sao?" Lạc Tiểu Xuyên lắc đầu, bày tỏ anh còn chưa nghĩ ra, nếu như đây là Bạch Ngọc Kinh trong truyền thuyết, vậy quá kích động. Lạc Tiểu Xuyên dù thế nào cũng không thể coi hai cái hợp thành một. Nếu là tiên địa vậy ít nhất cũng phải có tiên khí phiêu phiêu, cổ kính chứ. Một đống kiến trúc hiện đại này là kiểu quái gì. Lạc Tiểu Xuyên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo, nhân tiện ăn cơm." Hai người đi dạo trong khuôn viên trường, Trương Vĩ nói với Lạc Tiểu Xuyên những gì cậu ta biết, khuôn viên này có một mô hình "tứ viện hai khu", trước trung tâm quảng trường là Hành chính viện, bên trái là Giáo học viện và khu nghỉ ngơi. Bên phải là viện nghiên cứu khoa học cùng khu thương nghiệp. Đằng sau Hành chính viện còn có một Ám Hương viện. "Nghe nói tây bắc cùng đông bắc còn có hai khu khác, nhưng tôi cũng chưa đi qua." Nghe vậy, Lạc Tiểu Xuyên đi tới một nơi có địa thế cao hơn, nhón chân nhìn về hướng Tây Bắc, hình như là một khoảng đất trống rộng lớn. Hai người đi trở lại Hành chính viện, dường như Lạc Tiểu Xuyên ngửi thấy mùi gì đó, càng đi càng thấy mùi nồng nặc hơn. "Anh có ngửi thấy gì không?" Trương Vĩ không chút do dự trả lời: "Đây không phải là mùi hoa quế sao? Lần trước khi đến đây tôi cũng ngửi thấy nó." Lạc Tiểu Xuyên đột nhiên ý thức được, đúng là hương hoa quế, nhưng anh không hiểu vì sao hoa quế thơm lại nở sớm như vậy. Hai người bọn họ đi dọc đường gặp rất nhiều tân sinh giống họ, đều tò mò đi ra ngoài dạo loanh quanh, nhưng giáo viên trong trường học lại rất hiếm thấy.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD