9

1242 Words
Mắt tôi bắt đầu co giật và cơ thể tôi cảm thấy yếu ớt, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần dù tôi đã cố mở mắt to hơn. Khi đã đủ nhận thức tôi mới biết được rằng mình đang bị còng tay vào ghế và trói bằng dây xích xuống sàn bên trong chiếc cabin mà tôi vừa tháo chạy. Làm thế nào mà tôi lại quay trở lại đây và ai đã làm điều này với tôi? Đó là khi một người đàn ông cao lớn bước vào với một đĩa thức ăn và đồ uống gì đó. Tôi vẫn không tin làm thế nào tôi vẫn ở đây và liệu tôi có rời khỏi cabin ngay từ đầu hay không. "Cô ngủ khá lâu đấy, cô gái trẻ." Người đàn ông ngồi xuông trước mặt tôi. "Ông đã làm gì tôi?" Tôi bắt đầu la hét. "Tôi sẽ hạ thấp giọng điệu của bạn nếu tôi là bạn." "Tay tôi bị xiềng xích và tôi hoàn toàn bị trói!” Tôi bắt đầu lắc chiếc ghế của mình. "Bạn đã xâm phạm vào lãnh thổ của tôi và bây giờ tôi đang hỏi bạn điều tương tự, điều gì đang thực sự xảy ra?" Người đàn ông đặt câu hỏi. Tôi kiệt sức và thất vọng đến mức bị trói, và người đàn ông này không hề làm gì tốt hơn. "Căn nhà này là lãnh thổ của bạn?" "Vâng, cùng với khu vực xung quanh trong một bán kính nhất định. Khu rừng này không được đi loanh quanh đâu, cô gái trẻ." Người đàn ông tuyên bố. "Và làm thế nào mà tôi lại bị còng tay như thế này?" Tôi lại bắt đầu lắc xiềng xích. "Bạn không nhớ chuyện gì sao?" Anh bắt đầu hâm nóng thức ăn. "Rõ ràng là không!" "Bạn đã rời khỏi căn nhà gỗ này vào sáng sớm. Tôi đã nhận thấy và bạn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy chạy" "Tôi bỏ chạy vì sợ ông." Tôi ngắt lời. "Điều đó sau đó khiến tôi đuổi theo bạn và đưa bạn trở lại đây." Người đàn ông tiếp tục và nhìn tôi nghiêm khắc. Cả hai nhìn nhau và tôi bắt đầu nhớ lại mọi thứ từng chút một. Tôi đã rời khỏi cabin và bắt đầu chạy. Tôi đang trốn sau một cái cây và anh ấy đến ngay sau tôi. Nhưng người đàn ông này là ai? Tôi chỉ hy vọng anh ấy sẽ không nhận ra tôi là ai. "Tên cô là gì, cô gái trẻ?" Người đàn ông hỏi. Tôi thấy mình trượt và không thể nghĩ ra một cái tên nào khác để sử dụng. "Là uh- Yasmine." Tôi nhanh chóng trả lời. "Được rồi, Yasmine bạn đã chạy đi đâu nếu tôi không đưa bạn trở lại đây?" "Tôi đã trở lại thành phố" Tôi nhìn xuống sàn nhà. "Tôi hiểu rồi, về thành phố. Tôi hy vọng bạn sẽ không đi bộ về chứ?" "Không, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một đêm, tôi đậu xe cách đây khá xa." Người đàn ông bắt đầu đi quanh phòng, nhìn tôi đầy nghi ngờ. Một cái gì đó nói với tôi rằng anh ấy sẽ không mua bất kỳ thứ gì trong số này. "Xe? Cho tôi hỏi, anh lái loại xe gì?" Người đàn ông nhìn vào mắt tôi. Tôi hoảng sợ. "Đó chỉ là một chiếc xe tải màu trắng thông thường," tôi thì thầm. "Thật buồn cười khi bạn nói điều đó, bởi vì không có bất kỳ phương tiện nào đậu ở hướng bạn đang đi." Anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế. "Chà, tôi đã đậu nó rất kín. Không thể tin bất cứ ai, phải không?" Tôi cười, cố tỏ ra vui vẻ. Anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng một cách nặng nề "Tôi đoán tên thật của bạn không phải là Yasmine?" Người đàn ông tra hỏi. Tôi ngồi đó trong im lặng không trả lời và tuyện vọng. Tôi đã bước ngay vào lời nói dối của mình và thất bại một cách thảm hại. Tôi biết điều này sẽ không kết thúc tốt đẹp, bất kể nó diễn ra như thế nào. "Bạn muốn gì?" tôi hỏi. "Tôi không thể để bạn đi cho đến khi tôi biết bạn có ý gì khi xâm phạm lãnh thổ của tôi." Người đàn ông tuyên bố. "Bạn có muốn tiền, vàng, bất cứ thứ gì không? Chỉ cần cho tôi một mức giá và chúng ta có thể giải quyết chuyện này." Tôi kêu lên. "Bạn sẽ không đủ tiền để giữ cho tôi im lặng đâu." Người đàn ông tiếp tục.. "Bạn không biết một điều duy nhất về tôi." "Tôi không biết, nhưng các quan chức thành phố sẽ sớm thôi." Anh ta nói. Tôi không thể mạo hiểm để bị bắt, sau khi đã đi xa đến thế này. Tôi phải tiết lộ bản thân và sử dụng nó như là một cách cứu nguy ngay lúc này. "Tôi là người thừa kế." Tôi dõng dạc nói to. Người đàn ông nhìn và bắt đầu cười vào mặt tôi. "Bạn muốn tôi tin rằng một nữ thừa kế sẽ ở trong khu rừng này ư? Một nơi không có an ninh?" Người đàn ông buông lời chế nhạo. "Bạn có thể cười vào mặt tôi và gọi tôi là kẻ nói dối. Nhưng nếu họ bắt gặp tôi đang bị bạn giam giữ... mọi chuyện sẽ không có kết thúc tốt đẹp." Tôi đã khuyên anh ấy. "Được, được. Nói cô là người thừa kế. Bây giờ thì sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi. "Anh thả tôi ra và đưa tôi trở lại lâu đài thì chuyện này sẽ xem như chưa từng xảy ra.” "Một lần nữa, nếu bạn là người thừa kế." Anh mỉa mai nói. Tôi chỉ vào chiếc túi của mình để anh ấy đưa cho tôi. Tôi mở nó ra và tìm thấy chiếc đồng hồ của mình mà tôi đã đặt bên trong. Tôi lấy chiếc đồng hồ ra cho người đàn ông nhìn. Chiếc đồng hồ này chỉ là một trong năm chiếc và có hình ảnh ông cố của tôi, còn được gọi là Vua Wesley. Đây là bằng chứng duy nhất tôi có. "Một trong năm, Vua Wesly." Người đàn ông cứ lặp đi lặp lại với chính mình. "Còn gì nữa không?" Tôi ngụ ý, mỉa mai. "Nếu những gì bạn đang nói với tôi là sự thật. Vậy thì bạn không thể rời khỏi đây," Người đàn ông đột ngột tuyên bố. "Không. Tôi sẽ đưa tiền cho anh để đổi lấy sự tự do của tôi." Tôi yêu cầu. "Đó không phải là cách nó hoạt động bây giờ. Bạn xác nhận rằng bạn là người thừa kế sẽ không làm cho điều này nhanh hơn." Người đàn ông đứng dậy và bắt đầu khóa tất cả các cửa. Tôi không biết phải nghĩ gì. Nếu tôi chỉ ở trong phòng và im lặng, có lẽ tôi đã không rơi vào hoàn cảnh này. Nếu tôi không gặp Caleb và nghĩ cách đến thành phố, thì đã không có chuyện này xảy ra. Tôi lại bị bắt làm tù binh và lần này là ở trong rừng.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD