16

855 Words
Chúng tôi đến bệnh viện vừa kịp lúc, và có vẻ như nó không đông đúc như tôi tưởng. Tôi có thể đếm được khoảng tám chiếc xe khác nhau.Người phụ nữ lái xe lên phía trước và đỗ xe. Cô ấy trông cũng nhẹ nhõm hơn sau cuộc nói chuyện với viên cảnh sát vừa rồi. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã làm được, và Caleb sẽ được chăm sóc y tế. "Tôi không thể cảm ơn bà cho đủ vì đã đưa chúng tôi đi xa đến thế này. Tôi thậm chí không biết chúng tôi sẽ ở đâu nếu không có bà giúp," Tôi cảm ơn người phụ nữ. "Chỉ cần giữ an toàn cho bản thân là được rồi. Tạm biệt cả hai người." Người phụ nữ mỉm cười. "Cám ơn bà một lần nữa!" Caleb kêu lên. Caleb và tôi cùng rời khỏi xe và vẫy tay tạm biệt người phụ nữ. "Anh có biết chúng ta ở đâu không?" Tôi hỏi Caleb. "Chúng ta đang ở một thị trấn nhỏ tên là Casper, anh nghĩ thế." Anh trả lời. "Trông nó nhỏ và lạ quá" Tôi nói. "Đây không phải là thành phố, nhưng hãy nhanh chóng tìm bệnh viện và giải quyết vấn đề này." Caleb nói một cách yếu ớt. Tôi đảm bảo rằng mình đã ngụy trang đủ trước khi chúng tôi bắt đầu bước vào bên trong. Tôi làm rối tóc thêm một chút và mặc áo khoác hoodie lên. Tôi đã tìm ra bệnh viện nhưng trông nó hơi lỗi thời. Các cửa sổ màu xám và lối vào phía trước trông không có ai chào đón. Chúng tôi bước vào sảnh và từ từ đi lên quầy lễ tân. "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?" Cô lễ tân hỏi. Caleb nói: “Tôi có một vết thương do đạn bắn ở chân và cần được chăm sóc y tế. "Ôi chà! Tôi cần đưa bạn vào làm một số công việc giấy tờ và sau đó cho bạn nhận phòng. Đi theo tôi," Người lễ tân thông báo. Chúng tôi lấy đồ của mình và bắt đầu đi theo cô ấy. "Không phải đâu cưng, cứ đợi ở sảnh khi chúng tôi đưa anh ấy vào làm thủ tục," Người phụ nữ bàn hướng dẫn tôi. Tôi gật đầu và kiên nhẫn quay lại ngồi ở khu vực chờ đợi. Tôi hy vọng Caleb làm tốt. Anh ấy luôn luôn như vậy. Caleb POV Tôi đi theo người phụ nữ bàn và đi vào một trong các phòng của bệnh nhân. Căn phòng không đến nỗi tệ và còn có một chiếc ghế quay. Cô ấy đưa cho tôi một số giấy tờ và một cây bút. Tôi bắt đầu điền càng nhiều càng tốt. Và bác sĩ đã đến sau vài phút. "Xin chào, tôi tên là Dr.Wright, và tôi sẽ là bác sĩ của bạn." "Xin chào, Tiến sĩ Wright." Tôi chào anh ấy. "Tôi sẽ đưa bạn đến phòng phẫu thuật của chúng tôi để xem xét vết thương của bạn và hy vọng sẽ được khâu lại ngay lập tức." Dr. Wright nói. Tôi đặt giấy tờ của mình xuống và theo anh ta vào một căn phòng cách đó vài cánh cửa. Bệnh viện này cho tôi một cảm giác kỳ lạ, nhưng đây là bệnh viện duy nhất chúng tôi có tìm thấy ở đây. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ di chúc của mình, nhận ra rằng nỗi đau không bao giờ thực sự biến mất. Ở bên cạnh Paige khiến mọi chuyện trở nên dễ chịu hơn một chút. Tôi sợ phải thừa nhận. Sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi nhìn Paige ở một khía cạnh khác. Cô ấy không phải là người thừa kế nổi tiếng như mọi người vẫn nghĩ. Cô ấy không khác gì một trong số chúng tôi từ thành phố. Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng cô ấy không thể tin tưởng được, nhưng tôi chưa thể nói cho cô ấy biết mọi chuyện. Bảy mươi giờ qua là một chuyến tra tấn tâm thần. Bác sĩ vội vã quay lại và đưa tôi vào phần thứ hai của phòng phẫu thuật. Họ bắt tôi cởi quần áo và mặc áo choàng bệnh viện. Chiếc áo đã khá cũ và mòn. "Xin chào, tôi là Dr.Pines, trợ lý bác sĩ cho ca phẫu thuật của bạn ngày hôm nay." Một bác sĩ khác bước vào. "Xin chào." Tôi chào lại. "Những mũi khâu này sẽ không đau đớn như bạn nghĩ, chỉ cần thư giãn và cố gắng nghĩ về một số điều bạn yêu thích." Tiến sĩ Pines nói. Tôi bắt đầu nằm xuống và xoa dịu thần kinh. Họ bắt đầu quy trình bằng cách sát trùng và gây tê vùng vết thương. Tôi ngay lập tức cảm thấy nhói đau và cố gắng kìm mình xuống. Họ bắt đầu khâu.... Tôi chỉ hy vọng không ai nhận ra hoặc hỏi han Paige khi cô ấy ở ngoài đó.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD