“Được rồi, Wilson, đây là cơ hội của cậu,” tôi đặt chân lên đi văng, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Wilson ngả người ra sau hết mức có thể như thể anh ta hy vọng chiếc ghế dài sẽ nuốt chửng anh ta. Thông thường, tôi sẽ không sử dụng chiến thuật sợ hãi. Tuy nhiên, Wilson đã cứng ngắc vì Loki.
"Cô muốn biết gì?" anh hỏi, mắt lại nhìn Loki rồi lại nhìn tôi.
Tôi chỉ vào mặt mình. "Cứ nhìn tôi đi. Giả vờ như anh ấy không có ở đây," tôi nói. Đây chính xác là điều tôi đã lo lắng khi để Loki đi cùng. "Vài tháng trước, Loki đã theo dõi cậu với những câu hỏi về một cô gái. Cậu tuyên bố rằng cậu không biết gì về cô ấy."
"Đúng." Wilson gật đầu. "Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất cứ ai tên là Persephone."
Tôi quay lại nhìn Loki. "Anh có ảnh của cô ấy không?"
Loki nhướn mày nhìn tôi. Đối với một vị thần Alpha có thể làm tan chảy mọi thứ theo đúng nghĩa đen với nụ cười nhếch mép đó, hắn ta hoàn toàn trở thành một tên ngốc khi nói đến phụ nữ. Cuối cùng, Alpha nhún vai và rút ví ra, đưa cho tôi một bức ảnh nhỏ.
Tôi treo bức tranh trước mặt Wilson. Mắt anh ta mở to và hơi thở hỗn loạn.
"Nhớ ra cô ấy rồi đúng không?" tôi hỏi.
"Ừ. Tuy nhiên, tên cô ấy không phải là Persephone. Cô ấy tự xưng là Alexandria," Wilson giải thích. "Chúng tôi đã gặp nhau vào thời gian trước nhưng cô ấy bỏ rơi tôi."
"Cậu đã gặp Alexandria ở đâu?" tôi hỏi. Tôi trả lại Loki bức ảnh của hắn mà không quay lại đối mặt .
"Cô ấy đang ở trong thị trấn, lúc đi mua sắm. Chúng tôi tình cờ gặp nhau. Cô ấy tán tỉnh tôi, vì vậy tôi rủ cô ấy đi chơi. Chúng tôi định hẹn nhau đi uống cà phê trên đại lộ số 5 ở nơi tôi thích. Nhưng cô ấy không xuất hiện. Vài ngày sau sau đó, tôi đã bị lôi đi bởi con quái vật đó" anh chỉ vào Loki.
“Cậu không bao giờ gặp lại cô ấy nữa à?” Tôi hơi nghiêng đầu tựa khuỷu tay lên đầu gối đang nâng lên của mình, nghiêng người lại gần hơn một chút.
Wilson nuốt khan, quả táo Adam của anh nhấp nhô. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm như thể tôi sẽ vồ lấy và cắn anh ấy bất cứ lúc nào. Đó giống phong cách của Loki hơn. Wilson không biết điều đó.
"Khi cô ấy bỏ rơi tôi, tôi về nhà. Khi băng qua Phố 3, tôi thấy cô ấy ngã vào người một chàng trai khác", Wilson nói, lưỡi thè ra và liếm nhẹ qua đôi môi nứt nẻ.
"Người kia trông như thế nào?" tôi hỏi dồn.
"Già, có lẽ bằng tuổi bố tôi. Chắc chắn là một người sói. Ông ấy có vài tên côn đồ xung quanh, nên tôi đoán ông ấy là Beta hoặc Alpha hay gì đó." Wilson thở dài. "Chúng ta xong chưa?" anh ấy hỏi.
"Còn điều gì khác về người sói mà cô ấy đi cùng không, có đặc điểm nào có thể nhận dạng được không?" tôi hỏi.
Wilson đã thành thạo nghệ thuật mơ hồ. Có thể là như vậy, hoặc anh ta thực sự chỉ là một tên ngốc thấp hèn. Tuy nhiên, tôi sẽ ép câu trả lời của anh ta một cách thô bạo nếu tôi buộc phải làm vậy. Tôi đã không đạt được danh tiếng của mình với tư cách là một điều tra viên chỉ bằng cách từ bỏ hoặc nhận một số đầu mối mơ hồ, mong manh. Không, tôi biết cách chơi trò chơi lâu dài.
"Ừ. Thực ra thì đến tận bây giờ tôi mới quên mất, nhưng ông ta có một số hình xăm trên tay, ngay trên đốt ngón tay rồi mu bàn tay"
"Đó là tất cả," tôi ngắt lời anh ta. Tôi quay người thật nhanh và đi ra khỏi căn hộ hôi hám tồi tàn đó.
Hình xăm trên đốt ngón tay và mu bàn tay. Thế là quá đủ. Khi tôi đi xuống cầu thang ra đường, tôi nhớ bàn tay đó đã nắm lấy tay tôi khi còn nhỏ. Lúc đó tôi có cảm giác như được bảo vệ nhưng bây giờ tôi biết đó là một cái xiềng xích. Tôi uốn cong các ngón tay như thể điều đó có thể loại bỏ vết bẩn.
“Genevieve, cô đang làm gì vậy?” Giọng nói gay gắt của Loki cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Tôi đã nhận được những gì tôi cần từ cậu ta," tôi nói một cách bất cần. Tôi nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của mình.
Sự hiện diện của Loki hiện lên trong tầm nhận thức của tôi khi tôi quan sát những đường gân xanh dưới da mình. Tôi đã từng lướt những ngón tay của mình trên những đường xăm trên bàn tay đó. Ngày xưa, tôi thậm chí còn nghĩ chúng thật đẹp, ngồi trong lòng ông ta khi ông ta vuốt tóc tôi và tôi lần theo những đường nét đó, hỏi ông ấy ý nghĩa của chúng.
"Cô sẽ nói cho tôi những gì đang xảy ra?" Loki hỏi, cắt ngang dòng ký ức của tôi một lần nữa.
Tôi chớp mắt, gần như quên mất rằng hắn đang ở đó. Môi trường xung quanh tôi tràn ngập trở lại. Đứng trên một con phố ổ chuột cặn bã với những chiếc ô tô phóng nhanh qua và nước và dầu bắn tung tóe lên vỉa hè dưới chân tôi.
Một bàn tay nặng nề đặt lên vai tôi. Tôi hét lên và nhảy lùi lại, giơ hai tay lên đỡ đòn tấn công.
“Chà, bình tĩnh nào,” Loki càu nhàu, giơ tay đầu hàng.
Tôi đặt tay lên trán và cúi đầu. "Tôi xin lỗi. Nghe này, tôi có thể nói cho anh biết Persephone đã gặp ai vào ngày hôm đó nhưng sau đó, anh sẽ tự lo liệu."
"Xin lỗi?" Loki hỏi, khịt mũi hoài nghi.
"Tôi đã nói với bạn ngay từ đầu rằng tôi không thể tham gia vào nhiệm vụ theo yêu cầu. Điều này đã trở thành một vấn đề giữa các yêu cầu," tôi giải thích.
“Không. Tôi không chấp nhận điều đó,” Loki nói, vung tay sang một bên.
Tôi lùi lại nửa bước. Hắn không thể ép tôi tiếp tục giải quyết vụ án của hắn ta. nhưng tôi có cảm giác hắn có thể gây khó khăn cho cuộc sống của tôi theo những cách khác.
"Anh muốn biết người anh tìm có phải không?" tôi hỏi. Tôi khoanh tay và lườm Loki.
Khi hắn không nói gì, tôi coi đó là sự đồng ý của tôi để rời đi. Tôi quay người định bỏ đi nhưng khựng lại khi những ngón tay mạnh mẽ tóm lấy cổ tay tôi, siết chặt một cách nguy hiểm. Tôi gầm gừ, quay ngoắt lại, ấn lòng bàn tay còn lại của mình vào ngực anh ta, sẵn sàng đẩy anh ta ra.
Tôi đóng băng.
Đôi mắt âm ỉ của anh ta bắt gặp ánh mắt tôi, và tôi nuốt nước bọt của mình xuống. Trong ánh đèn đường lờ mờ, được bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng tinh khiết đến đáng sợ. Giống như một thiên thần hay một vị thần. Tim tôi đập thình thịch nặng nề trong lồng ngực, âm thanh như trống đánh mà tôi chắc rằng Loki có thể nghe thấy.
Những ngón tay của Loki nới lỏng trên cổ tay tôi; ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi. Hơi thở của tôi sâu hơn và tôi rùng mình với từng cái chạm mềm mại, ấm áp của ngón tay cái của hắn. Từng tế bào trong tôi thôi thúc tôi đến gần cơ thể đang tỏa ra nhịp đập của hắn. Đây không chỉ là một điểm thu hút phụ nữ. Không, nó sâu hơn thế, sâu hơn nhiều.
“Tôi không thể giúp gì cho anh được nữa,” tôi nói, cố giữ giọng mình chắc nịch. Thay vào đó, nó chỉ là một tiếng thở thì thầm.
Loki nhếch mép cười. “Điều đó không thuyết phục lắm,” hắn trêu chọc, chậm rãi liếm môi.
Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng tôi, hút hết hơi ẩm trong miệng tôi như thể nó chứa đầy cát. Tôi cố nuốt xuống nhưng thấy đau, và chỉ có một âm thanh khe khẽ phát ra từ môi tôi.
Nụ cười nhếch mép của Loki rộng hơn và hắn cười khúc khích một cách đen tối. Âm thanh run rẩy xuyên qua xương tôi và chìm vào dạ dày, khiến tôi quặn thắt bên trong làn da của chính mình. Hắn vẫn ở rất gần, ngón tay cái của hắn đặt trên mu bàn tay tôi, lòng bàn tay tôi đặt trên bộ ngực vạm vỡ săn chắc của hắn. Bên dưới cơ bắp của hắn ta,tôi có thể cảm nhận được nhịp đập đều đặn của trái tim ấy. Nó dồn dập cùng lúc với của tôi, một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi.
"Tôi sẽ chỉ cho anh hướng đi đúng đắn, nhưng anh phải tự lo liệu phần còn lại, được chứ?" Tôi hỏi, giọng nghẹn lại trong cổ họng khô khốc.
“Được thôi,” Loki càu nhàu. Hắn thả tay tôi ra và lùi lại.
Tôi mất một lúc để lấy lại hơi thở loạng choạng và vòng tay quanh bụng, cố gắng ngăn nó thực hiện động tác nhào lộn. "Tôi sẽ soạn hồ sơ vụ án cho anh. Tối mai anh có thể đến lấy."
Loki gật đầu.
Kéo cái này ra một đêm khác là rủi ro. Tôi đã đến gần một đàn Alpha và tôi đang bị theo dõi. Vậy tại sao thưa nữ thần Mặt Trăng, tôi lại mời Loki trở lại văn phòng của mình trong đêm thứ ba liên tiếp?
Tôi nhìn bóng dáng anh ta thấp thoáng và biến mất vào bóng tối của một con hẻm gần đó. Tôi đã thực sự cám dỗ số phận về điều này.
Hơn nữa, tôi bắt đầu nghĩ hắn là bạn đời của mình.